Chương 565 Vũ Lang sư đệ, ngươi chơi rất đa dạng
Nhưng mà không cần biết những Tiên Trùng này trân quý cỡ nào, khi chúng ta đói bụng thì có thể thuận tay bắt tới nướng ăn!"
Lúc này, Vũ Lang cũng nuốt nước miếng một cái, sau đó thông báo cho mọi người biết những tình huống này!
"Tốt!"
"Sắc trời đã tối, đều đi về nghỉ ngơi trước đi!"
"Chờ sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ quan sát thật kỹ Thánh Địa mới tinh này rốt cuộc vô nhân tính tới cỡ nào!"
Lúc này, Đồ Mãng cũng các đứt cuộc trò chuyện của mấy người sau đó đi vào bên trong cái biệt thự xa hoa ở trước mặt, mà những người còn lại nghe nói như vậy thì cũng đều rời khỏi viện lạc tự mình tìm một cái biệt thự mà mình thích đi vào!
...
Sáng sớm ngày thứ hai!
"Nhất thời ra ngoài nhất thời thoải mái, ra ngoài mấy ngày phần mộ đại ừ trận!"
"Lần này ta đi tới vài ngày, không biết Tiểu Cước đại nhân sẽ trừng trị ta như thế nào, bây giờ ta có chút sợ hãi!"
Lúc này, Hồng Lão Lục đang nhanh chóng trở về, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng.
"Cửa vào Thánh Địa quen thuộc!"
"Đại trận mê cung Ma Linh Huyễn Cảnh Thạch quen thuộc!"
"Không thể không nói, mặc dù mới gia nhập Thánh Địa không được mấy ngày nhưng lại mang tới cho ta cảm giác chỗ này giống như là nhà mình!"
Đi vào bên ngoài Thánh Địa, nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc trước mặt, Hồng Lão Lục cũng không nhịn được cảm khái.
"Ừm?"
"Chuyện gì xảy ra?"
"Mặc dù không có Ngọc Quỷ trưởng lão khống chế đại trận mê cung nhưng Ngọc Quỷ trưởng lão có nói, hắn đã để lại đủ nhiều cực phẩm Tiên Linh Tinh, cho dù không có hắn khống chế thì đại trận cũng sẽ tự mình vận chuyển!"
"Nhưng sao bây giờ lại không có một chút phản ứng nào hết?"
Đi vào đại trận mê cung, khi Hồng Lão Lục phát hiện tình huống này thì trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Một lát sau!
Khi Hồng Lão Lục đi ra khỏi đại trận mê cung và nhìn thấy Thánh Địa cực kỳ xa lạ ở trước mặt thì trực tiếp ngẩn ra tại chỗ!
"Mẹ nó!"
"Mẹ nó, chỗ này là chỗ nào!"
"Đây là Thánh Địa mà ta quen thuộc sao?"
Nhìn chín tòa tiên phong cao vút trong mây ở phía xa xa đều biến thành thổ hào phong do vô số loại tiên quáng chế tạo thành, Hồng Lão Lục bị hù dọa thật!
"Những cây cỏ bình thường bây giờ đều biến thành các loại tiên mộc, tiên thảo hi hữu, thậm chí bên trong còn có vô số Tiên Trùng mà ta không nhận ra!"
"Vô số ngọn núi nhỏ cũng đều được chế tạo thành từ các loại tiên quáng không biết tên!"
"Không chỉ có như thế, nồng độ tiên khí trong toàn bộ Thánh Địa tăng lên ít nhất gấp trăm lần trước đó!"
Một đường cưỡi ngựa xem hoa, đối với sự thay đổi nghiêng trời lệch đất của Thánh Địa, Hồng Lão Lục sợ hãi!
"Quá phá của!"
"Diệp thiếu quá phá của a!"
"Thánh Địa giống như là đã bị san bằng sau đó chế tạo lại một lần nữa!"
Khi Hồng Lão Lục quan sát tiên phong của tám đại trưởng lão còn lại, đặc biệt là khi nhìn thấy trên đỉnh của mỗi tòa tiên phong đều có một cái kim sắc Thần Thông Mao Ốc, phòng tắm làm từ đỉnh cấp Ngộ Kiếm Thạch, phòng giặt quần áo làm từ đỉnh cấp Ngộ Đao Thạch, khu giao đấu làm từ đỉnh cấp Ngộ Côn Thạch Và các loại tác phẩm nghệ thuật phá của vân vân, hắn phục thật, mà người có thể phá của như thế hắn chỉ có thể nghĩ tới Diệp Phong!
"Ngọa tào!"
"Mùi rượu nồng đậm như vậy, rốt cuộc thì con suối nhỏ này là loại rượu ngon nào?"
"Còn có dòng suối nhỏ đó nữa, mẹ nó lại là Xích Kim Vạn Linh Dịch!"
"Chờ một chút, chẳng lẽ dòng suối nhỏ bên kia chính là Cửu Tinh Thần Quang Thủy?"
Trực tiếp bay lên trên không, bay thẳng về phía Tinh Hồn Phong, khi Hồng Lão Lục nhìn thấy vô số dòng suối nhỏ đang chảy phía dưới đều là do các loại tiên dịch hi hữu làm thành thì kinh hãi đến mức tròng mắt sắp trợn lòi ra ngoài!
"Chỗ này đâu thể nói là Thánh Địa được nữa!"
"Mẹ nó, phải nói đây là một cái bảo khố vô nhân tính thì đúng hơn!"
Sau khi tỉnh táo lại, Hồng Lão Lục cũng nhịn không được mà nói ra ý nghĩ trong lòng mình bây giờ.
"Người này là ai?"
"Vậy mà cả gan dám xông vào Tinh Hồn Thánh Địa, không coi ta ra gì hết sao?"
Lúc này, Vũ Lang đã cảm nhận được khí tức của Hồng Lão Lục, sau khi quan sát một hồi thì trực tiếp lách mình xuất hiện ở phía sau lưng của đối phương, một cái chưởng đao trực tiếp đánh cho Hồng Lão Lục đang bay về phía Tinh Hồn Phong hôn mê bất tỉnh!
"Đem về trước, chờ Diệp thiếu tỉnh ngủ thì hỏi Diệp thiếu nên xử trí cái tên lén lén lúc lúc này như thế nào!"
Nghĩ đến đây, Vũ Lang cũng trực tiếp khiêng Hồng Lão Lục đã hôn mê bay thẳng đến Tinh Hồn Phong.
Tinh Hồn Phong!
"Vũ Lang sư đệ!"
"Không ngờ ngươi chơi đa dạng như vậy!"
"Nhưng mà chuyện này chỉ có thể lặng lẽ làm vào buổi tối, nếu ngươi làm vào sáng sớm mà bị người ta nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với ngươi!"
Lúc này, vừa khéo gặp được Vũ Lang khiêng một nam nhân đang bước nhanh đến chỗ ở của mình, Đồ Mãng vội đưa tay che mắt lên tiếng nhắc nhở.
???
Cái gì mà chơi rất là đa dạng?
Cái gì là lặng lẽ làm vào ban đêm?
Nghe Đồ Mãng nói như vậy, Vũ Lang cả người đều mộng, nhưng mà khi hắn nhìn thoáng qua Hồng Lão Lục đang bị hắn khiêng trên vai thì hắn đột nhiên kịp phản ứng lại sau đó vẻ mặt hốt hoảng vội vàng giải thích: "Đồ Mãng sư huynh, không phải như ngươi nghĩ, thật ra thì gia hỏa này là..."
Không đợi Vũ Lang nói xong, Đồ Mãng đã ngắt lời hắn: "Vũ Lang sư đệ, ngươi không cần phải giải thích, sư huynh ta hiểu mà, ngươi yên tâm đi chuyện này ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ người nào, thừa dịp những người khác còn chưa thức dậy ngươi mau chóng đem hắn giấu vào trong chỗ ở của ngươi đi!"
"Mẹ nó!"
"Mẹ nó, ngươi có chịu để cho ta nói hết hay không hả!"
"Thần mẹ nó tranh thủ thời gian giấu đến chỗ ở, ta giấu cái rắm!"
Nghe được Đồ Mãng nói như vậy, Vũ Lang cả người đều muốn điên rồi, hắn hoàn toàn không ngờ được là hắn bắt một người tự tiện xông vào trong Thánh Địa, chẳng những không có được khích lệ mà ngược lại còn bị người ta hiểu lầm thành như vậy!
"Cái gì kim ốc tàng kiều!"