Chương 615 Đã nói sau này sẽ tính sổ, bây giờ trở tay muốn tiêu diệt chúng ta?
Bên trong tông môn đại điện, Lôi Lâm mặc váy rơm nghe nói như thế thì kinh hãi tròng mắt sắp tuôn ra tới, sau đó tức mắng to: "Kim sắc truyền thuyết quả là khinh người quá đáng, hôm qua đã cướp sạch tông môn ngay cả quần cũng không thừa, kết quả hôm nay chúng ta vừa dùng lá cây, cỏ dại bện một cái váy rơm thì mẹ nó bọn họ lại tới cướp nữa rồi?"
Một lát sau!
Khi hơn mười vạn môn chúng của Thiên Lôi Môn người mặc váy rơm tụ tập lại một chỗ, nhìn đám mây kim sắc che khuất bầu trời trên không trung, trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhưng dù là như thế thì bọn họ vẫn không tự chủ được dùng hai tay túm chặt láy váy rơm dưới người mình!
"Môn chủ!"
"Rốt cuộc là chúng ta chọc tới kim sắc truyền thuyết từ khi nào!"
"Hôm qua mới cướp bóc một lần, hôm nay tại sao lại mẹ nó tới nữa rồi?"
Lúc này, một vị trưởng lão trong tông môn đang đứng bên cạnh Lôi Lâm cũng cực kỳ sụp đổ hỏi thăm.
"Ngươi hỏi ta, mẹ nó ta biết hỏi ai..."
Không đợi Lôi Lâm nói xong, hắn lập tức nhìn thấy được một bóng dáng quen thuộc trên không trung, sau đó trực tiếp sụp đổ nói: "Xong đời, là Lê Hạo Dương, kim sắc truyền thuyết là đến giúp hắn lấy lại mặt mũi!"
Điên rồi!
Lúc này, Lôi Lâm cả người đều muốn điên rồi, hắn hoàn toàn không ngờ được là Lê Hạo Dương vẫn luôn bị mình tùy ý nắn bóp nhưng bây giờ lại có một chỗ dựa lớn kinh khủng như vậy!
"Lôi Lâm!"
"Thiên Lôi Môn các ngươi như vậy là tình huống như thế nào?"
"Dù nói thế nào thì các ngươi cũng là một trong số những thế lực cấp độ bá chủ, sao bây giờ lại nghèo đến mặc váy rơm luôn rồi?"
Khi Lê Hạo Dương nhìn thấy hơn mười vạn môn chúng Thiên Lôi Môn phía dưới toàn thân trên dưới chỉ có một cái váy rơm thì trên mặt cũng lộ vẻ nghi ngờ lên tiếng hỏi thăm.
???
Chúng ta là tình huống như thế nào?
Tại sao chúng ta nghèo đến mức mặc váy rơm?
Mẹ nó, ngươi biết rõ rồi còn cố ý hỏi như vậy, ngươi muốn làm nhục chúng ta đúng không?
Nghe được Lê Hạo Dương hỏi như vậy, trong lòng Lôi Lâm tức gần chết nhưng nhìn vô số đại quân kim giáp sau lưng đối phương thì hắn vẫn cố nén lửa giận trong lòng, sau đó trên mặt có nặn ra một nụ cười giải thích rõ: "Lê Tông chủ, trời nắng chang chang, chúng ta mặc váy rơm chính là vì muốn mát mẻ một chút mà thôi!"
"Ừm?"
"Trời nắng chang chang?"
Nghe được đối phương nói như vậy, lại nhìn mặt trời sắp xuống núi một chút, Lê Hạo Dương cũng toát ra vẻ mộng bức.
"Tiểu Lê!"
"Mặt trời đã sắp xuống núi!"
"Tranh thủ làm chính sự, làm xong chúng ta còn phải tìm chỗ để nghỉ ngơi nữa đó!"
Lúc này, Diệp Phong đang đứng bên cạnh lại trực tiếp lên tiếng thúc giục.
"Đại ca!"
"Vậy chúng ta tranh thủ bắt đầu đi, ngươi hãy lấy một khối lớn Hắc Phá Lôi Long Thạch đó ra đây đi!"
Nói xong, Lê Hạo Dương trực tiếp đáp xuống dưới, có đại quân kim giáp kinh khủng làm chỗ dựa, hắn không tin Lôi Lâm dám ra tay với hắn!
"Lôi Lâm!"
"Sổ sách giữa chúng ta sau này sẽ từ từ tính!"
"Hôm nay ta đến đây chính là muốn nói cho ngươi một chuyện, đó chính là Hắc Phá Lôi Long Thạch thật sự tồn tại!"
"Mà tiếp theo ta sẽ tự tay hủy Hắc Phá Lôi Long Thạch mà các ngươi tha thiết ước mơ muốn có ở trước mặt tất cả các ngươi, ta sẽ dùng lực lượng của mình trực tiếp dẫn nổ Hắc Phá Lôi Long Thạch!"
Nói xong, Lê Hạo Dương cũng mang theo vẻ mặc kích động quay qua nhìn Diệp Phong đang đứng bên cạnh!
Chú ý tới ánh mắt Lê Hạo Dương đưa tới, Diệp Phong cũng ngầm hiểu, trực tiếp lấy một khối lớn Hắc Phá Lôi Long Thạch từ trong không gian của hệ thống ra!
Oanh!
Theo một tiếng vang thật lớn, mặt đất cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt!
Mà lúc này, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Hắc Phá Lôi Long Thạch to lớn cao tới ngàn mét đó!
"Ngọa tào!"
"Mẹ nó, cái này là cái quỷ gì?"
"Mẹ nó, cái này là một ngọn núi mới đúng, đại ca lại gọi một ngọn núi là một khối lớn?"
Sau khi tỉnh táo lại, Lê Hạo Dương nhìn Hắc Phá Lôi Long Thạch to lớn mà mình phải ngước lên nhìn trước mặt, trong mắt tràn ngập vẻ khó có thể tin!
"Lê Hạo Dương, tên khốn kiếp này, tại sao nói dối cũng không thèm làm nháp!"
"Nói sổ sách giữa chúng ta sau này sẽ từ từ tính!"
"Kết quả trở tay lại muốn trực tiếp đưa tiễn toàn bộ người của Thiên Lôi Môn chúng ta!"
"Hắn trở nên chó như thế từ khi nào!"
Nhìn thấy Hắc Phá Lôi Long Thạch to lớn trước mắt, Lôi Lâm đã không thèm nghĩ tại sao đối phương lại có loại tiên quáng đặc thù cấp truyền thuyết này nữa, cũng không thèm nghĩ tại sao đối phương không chỉ có mà còn có lớn như thế!
Bây giờ hắn chỉ quan tâm một chuyện, đó chính là nếu như kích nổ cái thứ lớn này thì chắc chắn Thiên Lôi Môn bọn họ sẽ bị san thành bình địa trong nháy mắt, bao gồm cả hơn mười vạn môn chúng của Thiên Lôi Môn bọn họ!
Ừng ực!
Lúc này, Lê Hạo Dương cũng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó trên mặt lộ vẻ khó có thể tin nhìn về phía Diệp Phong dò hỏi: "Đại ca, đây chính là một khối lớn mà ngươi nói đó sao?"
"Đúng đó!"
"Một khối lớn mà thôi!"
"Chỉ cần lần này nổ thoải mái, lần sau đại ca sẽ cho ngươi làm thêm một khối đặc biệt lớn, thậm chí một khối cực kỳ lớn, chúng ta tiếp tục nổ!"
Nhìn thấy vẻ mặt khó có thể tin của Lê Hạo Dương, Diệp Phong cũng cười giải thích.
Hả?
Lần này nếu như nổ thoải mái thì lần sau sẽ làm ra một khối đặc biệt lớn thậm chí là một khối cực kỳ lớn?
Mẹ nó, đến lúc đó sẽ lớn tới cỡ nào hả?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, hơi thở của Lê Hạo Dương đều trở nên dồn dập, hắn thật sự rất muốn nói với Diệp Phong một câu: "Đại ca, đây là Hắc Phá Lôi Long Thạch trong truyền thuyết, không phải là tảng đá vụn khắp nơi trên đường cái, ngươi làm như vậy thì nhận thức của ta sẽ trở nên lệch lạc!"
Hô!
Thở một hơi dài, Lê Hạo Dương cũng cố gắng để cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại sau đó nhìn về phía Diệp Phong trực tiếp nói ra: "Đại ca, bây giờ xuất hiện mấy vấn đề!"