← Quay lại trang sách

Chương 616 Đã nói sau này sẽ tính sổ, bây giờ trở tay muốn tiêu diệt chúng ta? (2)

Thứ nhất, chỉ dựa vào một mình ta thì sợ là sẽ rất khó để kích nổ được một khối lớn Hắc Phá Lôi Long Thạch như thế này!"

"Thứ hai, như kích nổ thành công thì sợ là Thiên Lôi Môn sẽ hoàn toàn biến mất!"

"Thứ ba, chỉ sợ là đến lúc đó chúng ta cũng sẽ không chịu được lực lượng hủy diệt do một khối lớn Hắc Phá Lôi Long Thạch này tự bạo mang đến!"

Nghe được Lê Hạo Dương nói ra ba cái vấn đề, Diệp Phong cũng cười nói ra: "Yên tâm, trong tay của ta có đỉnh cấp đan được hồi phục tiên lực, ngươi cứ toàn lực vận chuyển là được, còn về phần Thiên Lôi Môn sẽ hoàn toàn biến mất, vậy thì để bọn họ biến mất cũng được, dù sao các ngươi cũng có thù oán, đâu cần phải đối xử nhân từ với kẻ địch!"

Nói đến đây, Diệp Phong chỉ gần năm trăm vạn đại quân kim giáp trên không trung tiếp tục nói ra: "Có bọn họ, Hắc Phá Lôi Long Thạch tự bạo sinh ra lực lượng sẽ không thể tổn thương được chúng ta!"

Một lát sau!

Ông! Ông! Ông!

Trong lòng Lê Hạo Dương ăn một đống lớn đan dược nhanh chóng khôi phục tiên lực đồng thời toàn lực rót tiên lực thuộc tính Băng trong cơ thể vào trong một khối lớn Hắc Phá Lôi Long Thạch trước mặt thì Truyền âm Thạch trong ngực hắn lại có phản ứng một lần nữa.

"Lê Phong!!!"

"Mẹ nó, ngươi có thấy phiền hay không hả!"

"Lão tử đang bận nã pháo, mẹ nó ngươi cứ liên hệ suốt với ta như vậy để làm gì!"

Kích hoạt Truyền âm Thạch, sau đó Lê Hạo Dương trực tiếp mắng lên, sau đó lại cắt đứt liên hệ Truyền âm Thạch lần nữa!

...

Tinh Hồn Thánh Địa, Vô Cực Phong, Thánh Điện!

"Tiểu Đường đại nhân!"

"Phụ thân ta thật sự không có chuyện gì sao?"

"Ta liên lạc với hắn tổng cộng ba lần, mà ba lần đó hắn hoặc là đang nướng Tiểu Trư Tử hoặc là đang bận tổ chức heo thi chạy, bây giờ còn nói vội vàng nã pháo, mấy chuyện này không có chuyện nào là chuyện bình thường hết!"

Nhìn Truyền âm Thạch bị cắt đứt liên lạc một lần nữa, trên mặt Lê Phong cũng tràn đầy vẻ lo lắng nhìn về phía Diệp Tiểu Đường hỏi thăm.

"Yên tâm đi!"

"Bây giờ tuyệt đối là thời điểm đỉnh cao nhất trong cuộc đời của phụ thân ơi!"

"Cho nên, không cần lo lắng cái gì!"

Nghe được Lê Phong hỏi thăm, Diệp Tiểu Đường cũng vẻ mặt thành thật trả lời, sau đó trong lòng âm thầm nghĩ: "Đi theo bên cạnh chủ nhân, nếu hắn có thể làm được một chuyện bình thường đó mới gọi là không bình thường đó!"

Một bên khác!

"Chủ nhân!"

"Ngươi xem chúng ta đã đi ra rồi, có phải là nên tìm chút việc làm cho chúng ta hay không!"

Lúc này, Diệp Nhị cũng đi tới trước mặt Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm!

"Ừm?"

"Tìm chút chuyện cho các người làm?"

Nghe được Diệp Nhị nói như vậy, Diệp Phong nghĩ nghĩ sau đó nói ra: "Nhưng mà ở đây không có chuyện gì để cho các ngươi làm hết á!"

"Chủ nhân!"

"Chúng ta đại biểu cho kim sắc truyền thuyết!"

"Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nếu không thì để cho chúng ta cướp bóc trước một đợt đi!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Nhị cũng tràn ngập mong đợi nói ra ý nghĩ của mình!

???

Cướp bóc một đợt?

Ở chỗ này còn có thứ gì có thể cướp bóc được nữa hay sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng nhìn vào hơn mười vạn môn chúng của Thiên Lôi Môn, khi hắn chú ý tới váy rơm mà những người đó đang mặc ở trên người thì đột nhiên nghĩ tới điều gì, trong lòng kinh hãi nói: "Ngọa tào, không phải là Diệp Nhị ngay cả những cái váy rơm còn sót lại ở trên người đối phương mà hắn cũng muốn cướp đi đó chứ!"

"Diệp Nhị!"

"Ngươi muốn ra tay với váy rơm của của bọn họ?"

Nghĩ đến khả năng này, Diệp Phong cũng quay đầu qua nhìn Diệp Nhị trực tiếp hỏi thăm.

"Chủ nhân!"

"Không chỉ là váy rơm, ta định sẽ dẫn dắt kim sắc truyền thuyết cướp tất cả cây cối hoa cỏ trong Thiên Lôi Môn không để lại một thứ gì cả, ngay cả một cái lá cây cũng không để lại cho bọn họ!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Diệp Nhị lại nói ra tính toán của mình!

"Ngọa tào!"

"Rốt cuộc các ngươi nhàm chán tới trình độ nào!"

"Thậm chí ngay cả lá cây cũng không buông tha!"

Sau khi nghe được ý nghĩ chân chính của Diệp Nhị thì Diệp Phong cũng bị kinh hãi thật sự, nếu làm như vậy thì nó còn tàn bạo hơn cả ngay cả quần cũng không để lại!

"Người sống một đời!"

"Nếu như bọn họ đã trần truồng mà tới vậy thì hãy để cho bọn họ trần truồng mà đi!"

"Đây là sự tôn trọng lớn nhất mà chúng ta có thể dành cho bọn họ trước khi Hắc Phá Lôi Long Thạch tự bạo!"

Trầm tư một lát, Diệp Phong cũng trưng vẻ mặt thành thật ra nhìn Diệp Nhị lên tiếng nói.

"Chủ nhân!"

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Nhị cũng hưng phấn bay lên trên không trung, hắn phải tranh thủ báo tin tức tốt này lại cho đại quân kim giáp đang chờ đợi ở trên đó mới được!

"Rõ ràng chỉ là một hành động cướp bóc đơn giản!"

"Kết quả lại khiến cho Diệp thiếu kéo lên đến một cái độ cao không thể tưởng tượng được!"

"Không thể không nói, Diệp thiếu rất là biết cách chơi!"

Mà Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đang đứng ở bên cạnh nghe Diệp Phong nói như vậy thì cũng tràn đầy khiếp sợ lên tiếng than!

...

"Đây là cảm giác kinh khủng khi phải chờ đợi tử vong buông xuống hay sao?"

"Không ngờ được là trong vài vạn năm nay, Lôi Lâm ta trải qua vô số lần sinh tử nhưng cuối cùng lại chết đi như vậy!"

Nhìn Lê Hạo Dương đang đứng cách đó không xa đang dựa vào lực lượng của bản thân mình mà thong thả kích nổ Hắc Phá Lôi Long Thạch, trên mặt Lôi Lâm cũng nở một nụ cười khổ!

"Thôi!"

"Mặc dù dưới uy áp kinh khủng của kim sắc truyền thuyết thì chúng ta ngay cả liều chết chiến một trận sau cùng cũng không làm được, nhưng ít nhất trên người chúng ta vẫn còn có một cái váy rơm, cho dù chết thì cũng có thể giữ lại được một tia tôn nghiêm cuối cùng!"

Sờ sờ váy rơm trên người một chút, tâm tình Lôi Lâm cũng dần dần bình tĩnh lại!

"Đại quân kim giáp nghe lệnh!"

"Hơn mười vạn môn chúng Thiên Lôi Môn bên dưới sắp chết khi Hắc Phá Lôi Long Thạch tự bạo!"

"Vì thể hiện ra sự tôn trọng cao nhất mà chúng ta dành cho kẻ địch cho nên hãy để cho bọn họ trần truồng mà đến trần truồng mà đi!"