← Quay lại trang sách

Chương 617 Đã nói sau này sẽ tính sổ, bây giờ trở tay muốn tiêu diệt chúng ta? (3)

Đúng lúc này, giọng nói tràn đầy hưng phấn của Diệp Nhị bỗng nhiên vang lên trong nháy mắt vang vọng khắp toàn bộ Thiên Lôi Môn!

???

Cái gì gọi là trần truồng mà đến trần truồng mà đi?

Sau khi nghe được diệp nhị nói như vậy thì toàn thân Lôi Lâm đều ngẩn ra!

"Chờ một chút!"

"Không phải là bọn họ muốn ra tay đối với váy rơm còn sót lại ở trên người của chúng ta đó chứ!"

Bỗng nhiên, Lôi Lâm như nghĩ tới điều gì sau đó sắc mặt đại biến nhìn môn chúng xung quanh la lớn: "Tất cả mọi người chú ý, thề sống chết bảo vệ cẩn thận váy rơm của mình!"

Xoát! Xoát! Xoát!

Ngay khi Lôi Lâm à vừa mới nhắc nhở song thì gần năm trăm vạn kim giáp đại quân hình thành đám mây kim sắc ở trên không trung bắt đầu mãnh liệt bắn ra từng đạo kim quang, khi mỗi một vệt kim quang rơi xuống phía sau người của môn chúng của Thiên Lôi Môn thì sẽ lập tức bay lên không trung lại một lần nữa, chỉ là khi bọn họ bay trở về thì trong tay sẽ xuất hiện thêm vài mảnh lá cây!

"Mẹ nó!"

"Cướp bóc váy rơm thì cứ cướp bóc váy rơm đi còn chơi như vậy nữa!"

"Mỗi người xuống tới thì sẽ cướp mất mấy chiếc lá ở trên váy rơm là có ý gì, chẳng lẽ các ngươi sợ những người đến sau không có gì để cướp hay sao?"

Phát hiện được mấy tên kim giáp hộ vệ xuất hiện ở bên cạnh mình chỉ lấy đi mấy miếng lá cây ở trên váy rơm của mình thì Lôi Lâm tức giận đến trực tiếp chửi ầm lên!

Trước sau gì cũng chết, hơn nữa còn bị làm nhục đến chết như vậy vậy thì hắn còn sợ cái quái gì nữa!

Hả?

Đúng lúc này, Lôi Lâm chợt phát hiện luồng uy áp kinh khủng đang trấn áp bọn họ biến mất, chuyện này khiến cho hắn đầu tiên là sững sờ sau đó trên mặt lóe lên vẻ điên cuồng trực tiếp phóng lên tận trời muốn liều chết chiến một trận với đám giặc cướp vô sỉ này!

Bành!

Theo một tiếng vang trầm đục vang lên, Lôi Lâm lấy tốc độ nhanh hơn bay từ trên không trung xuống!

"Mẹ nó!"

"Đám khốn kiếp này không nói võ đức, vậy mà lại ra tay với huynh đệ của ta!"

Cảm nhận được huynh đệ đau đớn, Lôi Lâm sợ, thầm nghĩ trong lòng: "Đi mẹ nó liều chết chiến một trận, tốt nhất là nên thành thành thật thật chờ đợi tử vong đến đi!"

Mà những môn chúng đông đảo xung quanh đang có ý nghĩ giống như vậy nhìn thấy trạng thái thê thảm của Lôi Lâm thì đều bỏ đi ý nghĩa liều chết chiến một trận trong nháy mắt!

"Mọi người theo ta vọt thẳng vào trong rừng cây của tông môn!"

"Bọn họ dám đoạt váy rơm, chống ta dám bện váy rơm!"

"Tóm lại, cho dù có chết thì chúng ta phải chết một cách có tôn nghiêm!"

Lúc này, trong đầu Lôi Lâm lại lóe lên một ý nghĩ sau đó trực tiếp hô lớn đối với môn chúng xung quanh!

...

"Hôm nay xem như ta mở rộng tầm mắt!"

"Ta chưa từng nghĩ tới chuyện khi một đám người tu luyện sắp tử vong thì ý nghĩ xuất hiện trong đầu bọn họ lại là đi tìm rừng cây để bện ra một cái váy rơm!"

Cách đó không xa, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư nhìn thấy hơn mười vạn môn chúng của Thiên Lôi Môn trùng trùng điệp điệp đi thẳng đến rừng cây cách đó không xa thì trong lòng cũng nhịn không được mà sợ hãi thán phục đồng thời nó cũng cảm thấy nó cực kỳ may mắn!

Nghĩ đến lúc trước mình chỉ bị kiếm khách cụt một tay đó tùy ý đùa bỡn một phen, nếu so sánh với môn chúng Thiên Lôi Môn thì chuyện nó bị nhục nhã cũng không coi là cái gì!

Một lát sau!

Hơn mười vạn môn chúng Thiên Lôi Môn đã tụ tập lại vị trí trước đó một lần nữa!

Nhưng mà lúc này tất cả mọi người không phải đứng mà là tất cả đều ngồi xổm ở dưới đất, trên mặt của mọi người lộ ra vẻ xấu hổ và vô cùng giận dữ!

Bọn họ hoàn toàn không ngờ được là đám giặc cướp phát rồ ở trên đó mẹ nó thậm chí ngay cả rừng cây cũng không có buông tha, khi bọn họ muốn đi hái một chút lá cây cỏ dại gì đó thì bọn chúng cướp sạch cánh rừng đó trong nháy mắt, chỉ để lại một đống cây cối trụi lũi, mẹ nó thậm chí ngay cả vỏ cây cũng không có để lại!

"Xem ra bọn họ ở bên đó đã chán gần chết!"

"Chỉ là một hành động cướp bóc đơn giản mà thôi lại bị bọn họ chơi ra hoa như vậy chỉ để ở lại bên ngoài lâu thêm một chút!"

"Sau này nếu không có chuyện gì làm thì phải để cho bọn họ đi ra ngoài hóng gió nhiều một chút!"

Nhìn thấy gần năm trăm vạn tên kim giáp hộ vệ đang đứng ở trên không trung, sau khi hoàn thành cướp bóc thì trên mặt của mỗi người đều nở một nụ cười đã lâu không gặp, Diệp Phong cũng âm thầm đưa ra một quyết định!

Sau một hồi!

"Đại ca!"

"Ngươi mau che kín hai lỗ tai lại!"

"Đại gia hỏa này sắp nổ tung!"

Khi sắc trời hoàn toàn mờ xuống Lê Hạo Dương đã mệt mỏi gần chết nhưng rốt cuộc cũng có thể kích nổ được lôi điện chi lực bên trong một khối lớn Hắc Phá Lôi Long Thạch, sau đó hắn che kín hai lỗ tai vội vàng chạy tới chỗ của Diệp Phong!

"Thật là đáng sợ!"

"Ta có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được phá của còn là một công việc khổ cực như thế!"

Sau khi chạy đến phía sau Diệp Phong, Lê Hạo Dương đã mệt đến sắp lả đi cũng không nhịn được mà âm thầm chửi bậy!

"Ồ!"

"Bát ca!"

"Người của Thiên Lôi Môn xảy ra tình huống gì thế tại sao bọn họ đều ngồi xổm ở dưới đất?"

"Còn nữa, váy rơm mà bọn họ mặc ở trên người trước đó đều đi đâu hết rồi?"

Thở phào một hơi, sau đó Lê Hạo Dương cũng chú ý tới sự khác thường của đám người của Thiên Lôi Môn, sau đó trên mặt lộ vẻ nghi ngờ nhìn về phía Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đang đứng bên cạnh mình hỏi thăm.

"Ừm?"

"Vừa mới xảy ra một chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng không biết?"

Nghe được Lê Hạo Dương hỏi thăm, trên mặt Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng lộ vẻ giật mình hỏi ngược lại.

"Ta không biết!"

"Đã xảy ra chuyện lớn gì?"

"Nãy giờ ta luôn toàn thân toàn ý để kích nổ Hắc Phá Lôi Long Thạch, hoàn toàn không có chú ý tới đã xảy ra chuyện gì?"