Chương 633 Vừa tới Đệ Tam Tiên Vực thì đã gặp được thí sinh thích hợp?
Nhìn thấy hai người đã đi xa, Diệp Phong cũng nhìn về phía Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đang đứng bên cạnh lên tiếng hỏi thăm.
"Độc Giác Huyền Trư?"
"Diệp thiếu, ta chưa từng nghe nói tới Độc Giác Huyền Trư gì cả!"
"Nhưng mà ở thời đại thượng cổ thì ta biết được một loại Tiên Thú tên là Kim Giác Huyền Trư!"
"Ở thời đại thượng cổ thì Kim Giác Huyền Trư đó cũng là một loại Tiên Thú tương đối mạnh!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng lắc đầu, sau đó kể ra tình huống của một loại Tiên Thú khác.
"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, trong cơ thể của Độc Giác Huyền Trư có huyết mạch của Kim Giác Huyền Trư, chỉ là theo thời gian trôi qua thì độ đậm của huyết thống càng ngày càng thấp xuống cho nên bây giờ mới thoái hóa trở thành Độc Giác Huyền Trư!"
Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở của hệ thống lại bỗng nhiên vang lên trong đầu của Diệp Phong.
"Không phải đâu!"
"Ở thời đại thượng cổ thì Kim Giác Huyền Trư cũng chỉ là một loại Tiên Thú tương đối mạnh mà thôi, sau khi trải qua mấy chục vạn năm thoái hóa mà bây giờ ở thời đại này nó vẫn còn là một loại Tiên Thú tương đối mạnh?"
Sau khi nghe được hệ thống nhắc nhở như vậy thì Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình nói!
"Hệ thống!"
"Vận dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, tra xem cái tên vừa mới muốn ăn Độc Giác Huyền Trư đó có thích hợp trở thành bại gia môn đồ hay không!"
Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong cũng lập tức ra lệnh cho hệ thống.
"Đinh! Tiêu hao một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, đối phương thích hợp trở thành bại gia môn đồ, nhưng mà có thể thu đối phương vào trong Bại Gia Môn hay không thì phải xem thủ đoạn của túc chủ!"
Cười!
Nghe được hệ thống đáp lại như vậy, Diệp Phong cũng nở một nụ cười, hắn không ngờ được là mình vừa mới đi qua đây thì đã gặp được một nhân tuyển thích hợp sau đó trực tiếp nói với Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đang đứng bên cạnh: "Tiểu Bát Tử, chúng ta đi, đuổi theo hai tên đó!"
...
Bên trong một quán rượu!
"Huynh đệ!"
"Ngươi không ngại nếu như chúng ta ngồi ở đây chứ!"
Đi vào quán rượu, nhìn thấy thanh niên và nam tử trung niên đó đang ngồi ở trong một góc tương đối hẻo lánh thì Diệp Phong cũng dẫn theo Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đi tới, sau đó trực tiếp lên tiếng hỏi thăm.
???
Bây giờ trong quán rượu này chỉ có bốn người chúng ta, ngươi tùy tiện tìm một cái bàn ngồi không được, lại nhất định phải ngồi chung một chỗ với ta?
Nhìn quán rượu trống rỗng một chút, đang lúc Chu Dương chuẩn bị cự tuyệt đối phương thì trong đầu lại vang lên giọng nói của nam tử trung niên đang ngồi bên cạnh: "Chu thiếu, đồng ý cho đối phương ngồi xuống đó đi, tráng hán dáng người khôi ngô đó mang tới cho ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm chỉ sợ là ta không phải là đối thủ của hắn!"
"Cái gì!"
Nghe được Phong thúc dùng thần thức truyền âm như vậy, trong mắt Chu Dương cũng lóe lên vẻ khó có thể tin!
"Đại ca!"
"Mau mời ngồi!"
Sau khi tỉnh táo lại, Chu Dương cũng vội vàng đứng lên, sau đó thần thái cung kính nói với Diệp Phong.
"Ừm?"
"Tiểu Bát Tử, ngươi hù dọa bọn họ rồi?"
Nhìn thấy phản ứng của đối phương như vậy cho nên Diệp Phong trực tiếp nhìn về phía Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đang đứng bên cạnh.
"Diệp thiếu!"
"Không trách ta được!"
"Là nam tử trung niên đó thăm dò thực lực của ta trước sau đó ta hơi phóng ra một chút xíu khí tức uy áp thôi!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng vội vàng giải thích.
"Thì ra là thế!"
Sau khi nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư giải thích, lúc này Diệp Phong mới nhìn về phía Chu Dương cười dò hỏi: "Chu thiếu, vừa mới nãy khi ở trên đường đi thì ta nghe được là ngươi nói ngươi muốn ăn Độc Giác Huyền Trư Đản, cái thứ đó ăn có ngon hay không?"
"Hóa ra là bọn họ!”
"Chẳng trách ta lại cảm thấy bọn họ có chút quen mắt hóa ra là vừa rồi trùng hợp gặp được nhau ở trên đường!"
"Mà vừa khéo bọn họ lại nghe được cuộc nói chuyện giữa ta với Phong thúc cho nên bọn họ mới tìm tới đây!"
Nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, Chu Dương giờ mới hiểu được tại sao đối phương lại bỗng nhiên tới tìm bọn họ.
"Đại ca!"
"Độc Giác Huyền Trư Đản cực kì ngon!"
"Khi ta còn ở nhà thì mỗi ngày cũng phải ăn một quả!"
Lúc này, Chu Dương cũng trưng vẻ mặt đắc ý ra lên tiếng nói.
"Ngọa tào!"
"Chu đại thiếu của ta ơi!"
"Ngươi đừng có khoác lác ở đây có được hay không!"
"Mặc dù tông môn chúng ta thuộc về thế lực đỉnh tiêm ở Đệ Nhất Tiên Vực, nhưng cho dù là như thế thì cũng không thể nào cung cấp cho ngươi mỗi ngày một quả Độc Giác Huyền Trư Đản đâu, lẽ nào ngươi nghĩ cái thứ đồ chơi đó là rau cải trắng có mặt ở khắp nơi trên đường cái hay sao hả!"
Phong thúc ngồi bên cạnh nhìn thấy Chu Dương bắt đầu khoác lác như vậy thì cả người hắn đều muốn điên rồi bây giờ hắn rất muốn tóm lấy cổ áo của Chu Dương mà rống lên một tiếng: "Ngươi thích khoác lác thì không có vấn đề, nhưng mà khi ngươi khoác lác thì ngươi cũng phải nhìn xem người đang nghe ngươi khoác lác là ai chứ!"
"Nha!"
"Nếu nói như vậy thì bên trong tông môn của Chu thiếu có rất nhiều Độc Giác Huyền Trư Đản, vậy ngươi sẽ không ngại tặng cho ta mấy quả chứ!"
Nghe được Chu Dương nói như vậy, Diệp Phong cũng nở nụ cười lên tiếng hỏi thăm.
???
Tặng ngươi mấy quả?
Ta đang khoác lác, cho dù là ở trong tông môn thì một năm ta cũng không ăn được một quả đâu!
Mà lần này ra cũng là vì đã gần ba năm rồi mà ta chưa ăn được cho nên ta mới đi ra ngoài để tìm kiếm!
Nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, trong nháy mắt Chu Dương ngốc ngay tại chỗ, trong lòng mắng thầm: "Đáng chết, bình thường khoác lác quen rồi, vậy mà lúc nãy ta lại không tự chủ được khoác lác, bây giờ phải làm sao đây!"
"Chu thiếu!"
"Có phải không tiện lắm hay không?"
"Nếu không ngươi ra giá, ta mua một trăm quả!"
Nhìn thấy trong nháy mắt Chu Dương không có phản ứng, Diệp Phong cũng đoán được cái gì, sau đó cười lên tiếng lần nữa.
Ừm!
Mẹ nó ta một quả cũng không có!
Ngươi còn muốn mua một trăm quả?