Chương 635 Diệp thiếu, chơi như vậy có phải là quá phá của hay không
Chúng ta hoàn toàn có thể dùng một chút đá bình thường để làm vật thay thế mà!"
"Dùng Độc Giác Huyền Trư Đản hi hữu như thế để làm đạo cụ trò chơi thì có phải là có chút lãng phí hay không?"
Sau khi tỉnh táo lại, Chu Dương cũng vội vàng khuyên bảo Diệp Phong, nói thật, trò chơi nhỏ phá của như vậy hắn không xuống tay được!
"Chu thiếu!"
"Khó mà làm được!"
"Trong mắt của ta, những tảng đá ven đường trải qua gió táp mưa sa vô số năm đó trân quý hơn là những quả Độc Giác Huyền Trư Đản này nhiều!"
"Cho nên, chúng ta dùng Độc Giác Huyền Trư Đản làm đạo cụ trò chơi là được!"
"Ngươi cũng không cần lo lắng sẽ không đủ dùng, cái thứ quỷ này tài của thà còn nhiều lắm, thậm chí chúng ta có thể dùng nó để quyết chiến cho đến bình minh luôn!"
Nghe Chu Dương thuyết phục mình, Diệp Phong lại trưng vẻ mặt thành thật ra nói ra ý nghĩ của mình.
???
Những tảng đá vụn ven đường đó còn trân quý hơn cả Độc Giác Huyền Trư Đản?
Trong tay ngươi còn có nhiều lắm?
Còn mẹ nó muốn quyết chiến đến bình minh?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, biểu cảm trên mặt Chu Dương như không thể tin vào tai của mình, hắn biết, Diệp Phong cũng không phải là người trong đồng đạo, cho nên đối phương nói như vậy cũng không phải là đang khoác lác!
Bây giờ hắn đã không dám tưởng tượng rốt cuộc trong tay của Diệp Phong có bao nhiêu Độc Giác Huyền Trư Đản!
...
"Đánh ra đi!"
"Chu thiếu, ngươi đang do dự cái gì đó?"
Nhìn thấy Chu Dương cả buổi mà vẫn không có ném Độc Giác Huyền Trư Đản được gia trì tiên lực ở trước mặt ra, Diệp Phong cũng một mặt không hiểu lên tiếng hỏi thăm.
"Diệp thiếu!"
"Ta không xuống tay được!"
"Ta vừa dùng lực thì quả trứng này lăn mạnh một vòng không biết sẽ đụng nát bao nhiêu quả Độc Giác Huyền Trư Đản!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Chu Dương cũng cười khổ nói ra phiền não của mình, nghĩ đến mình ba năm cũng không ăn được một quả, bây giờ tiện tay một cái là không biết sẽ đụng nát bao nhiêu quả thì hắn khó chịu!
Hắn rất thích ăn cái thứ này!
"Chu thiếu!"
"Những thứ này đều là của ta, cho dù ngươi đụng nát toàn bộ chúng nó thì cũng không có liên quan gì tới ngươi!"
"Nhưng nếu như ngươi động thủ, lỡ như ngươi thắng được ta thì ngươi có thể lấy được một quả tới tay!"
"Đến lúc đó coi như ngươi..."
Không đợi Diệp Phong nói xong, Chu Dương giống như đã hiểu ra cái gì đó, trực tiếp bao trùm tiên lực trên tay, sau đó ném Độc Giác Huyền Trư Đản trước mặt ra, đồng thời tâm tình kích động hô lớn: "Lăn lên đi, siêu cấp trứng trứng!"
"Ai nha!"
"Sao chỉ mới đụng nát năm quả!"
Nhìn thấy lần này mình xuất thủ nhưng chỉ đụng nát được năm quả trứng heo, Chu Dương cũng cảm thấy có chút không hài lòng đối với lần xuất thủ này của mình đồng thời trong lòng cũng rất là đau, nghĩ: "Trứng heo, món ăn ngon mà ta yêu thích nhất, ngươi thì nát nhưng trong lòng ta cũng đau lắm!"
Nhìn thấy Chu Dương đã đánh ra lần đầu tiên xong, Diệp Phong đang đứng bên cạnh cũng xuất thủ theo, trực tiếp ném trứng heo ở trước mặt mình ra!
(Trước mặt hai người đều có mười cái bình trứng thuộc về bản thân mình)
"Ngọa tào!"
"Thiên phú trong môn vận động bowling này của ta hơi kém!"
Nhìn thấy mình chỉ đụng nát ba quả trứng heo, trên mặt Diệp Phong cũng có chút xấu hổ.
Theo quá trình tranh tài tiếp tục tiến hành, hai người cũng dần dần tiến vào trong trạng thái!
"Biết chơi!"
"Diệp thiếu thật là quá sành chơi!"
"Ta hoàn toàn không ngờ được là phá của còn có thể chơi với nhiều phương thức như vậy!"
Nhìn hai người Diệp Phong và Chu Dương đã tiến vào trạng thái, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng nhịn không được sợ hãi than!
Nhưng mà nghĩ đến trước đó Diệp Phong đã đồng ý với nó chờ sau khi trò chơi nhỏ triệt để kết thúc thì sẽ ban thưởng cho nó mấy quả Kim Giác Huyền Trư Đản, nó cũng nhịn không được nuốt nước miếng một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn mà nghĩ: "Cũng may lần này đi theo Diệp thiếu ra ngoài, nếu không thì đâu có thể tìm được Kim Giác Huyền Trư Đản để ăn, lần này trở về ta sẽ khiến cho hai tên khốn kiếp đó thèm chết!"
"Đại nhân!"
"Thiếu chủ nhà ngươi phá của như thế, ngươi không muốn khuyên bảo một chút hay sao?"
Ngay lúc Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đang suy nghĩ đến những chuyện này thì Phong thúc lại đi tới bên cạnh của nó sau đó trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu hỏi thăm.
???
Ta? Khuyên một chút?
Mẹ nó ta chỉ là một con sủng vật nhỏ trông cửa mà thôi, ngươi kêu ta đi khuyên một chút?
Nghe được Phong thúc nói như vậy, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư trực tiếp dùng ánh mắt như đang nhìn đồ đần nhìn về phía đối phương sau đó lên tiếng nói: "Thiếu chủ nhà ta là thần hào phá của, hắn phá của cũng là một chuyện cực kỳ bình thường, tại sao ta phải thuyết phục hắn?"
"Hơn nữa, ở trong Thánh Địa của Thiếu chủ thì ta chỉ là một người trông cửa ta có tư cách gì đi thuyết phục hắn?"
???
Ngươi có thực lực kinh khủng như thế!
Sau đó, ngươi lại nói cho ta biết ngươi chỉ là một người trông cửa?
Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư nói như vậy, biểu cảm trên mặt Phong thúc như không thể tin vào tai của mình, nghĩ đến mình có địa vị hiển hách ở trong tông môn, lại nhìn cường giả còn kinh khủng hơn mình ở trước mặt lại chỉ là một người trông cửa, thời khắc này hắn cảm thấy da đầu của hắn muốn nổ tung trong lòng càng thêm hoảng sợ nghĩ: "Đối phương nói Thánh Địa, rốt cuộc khủng bố cỡ nào!"
"Đại nhân!"
"Có ngươi tọa trấn, tuyệt đối sẽ không có ai dám đến trêu chọc Thánh Địa các ngươi!"
"Hơn nữa, Diệp thiếu dẫn ngươi ra ngoài thì có thể thấy được trong lòng Diệp thiếu chắc chắn ngươi là nhân vật vô cùng quan trọng!"
Sau khi tỉnh táo lại, Phong thúc cũng bắt đầu nịnh nọt Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư!
"Quan trọng cái mẹ gì!"
"Ngươi quá xem trọng ta!"
"Người trông cửa như ta, Thánh Địa chúng ta còn có hai người!"
"Hơn nữa, trong lòng Diệp thiếu thì ba người chúng ta chính là đồ rác rưởi có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào!"
Nghe được Phong thúc tán dương, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư lại cười khổ nói ra tình hình thực tế.
Hả?