Chương 636 Diệp thiếu, chơi như vậy có phải là quá phá của hay không (2)
Mẹ nó, còn có hai cường giả cấp bậc như ngươi?
Sau đó ba người các ngươi trong lòng Diệp thiếu chính là cái đồ rác rưởi?
Vậy các ngươi đều là đồ rác rưởi, ta tính là gì, rác rưởi bên trong rác rưởi hay sao?
Nghe nói như vậy, Phong thúc trực tiếp xoay người rời đi, hắn không dám tiếp tục trò chuyện nữa, hắn sợ nếu như tiếp tục trò chuyện nữa thì ngay cả danh hiệu rác rưởi bên trong rác rưởi hắn cũng không giữ lại được!
Một bên khác!
"Chu thiếu!"
"Không thể không nói, ngươi vẫn rất là lợi hại!"
"Ván này ta thua, quả Độc Giác Huyền Trư Đản tặng cho ngươi, có muốn tiếp tục nữa hay không?"
Khi Chu Dương dẫn đầu đụng nát quả trứng heo cuối cùng, Diệp Phong cũng nhìn về phía đối phương cười hỏi thăm, đồng thời trong lòng âm thầm nghĩ: "Dùng sức thắng đi, chờ ngươi thắng không sai biệt lắm, sau đó ngươi ăn Độc Giác Huyền Trư Đản của ngươi, ta ăn Kim Giác Huyền Trư Đản của ta!"
"Tiếp tục!"
"Đương nhiên muốn tiếp tục!"
"Diệp thiếu, ta cảm thấy chúng ta có thể quyết chiến đến bình minh!"
Thắng được trận đầu, nhìn Diệp Phong đưa tới một quả Độc Giác Huyền Trư Đản, Chu Dương cũng kích động trả lời, đồng thời trong lòng âm thầm nghĩ: "Ba năm ta đã không ăn được một quả, bây giờ vất vả lắm mới có thể lấy được miễn phí thì đương nhiên ta phải liều một đợt!"
"Tiểu Bát Tử!"
"Bắt đầu lần nữa, tranh thủ bày trứng ra!"
Nghe được Chu Dương trả lời, Diệp Phong cũng cười nhìn Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đang đứng cách đó không xa hô to lên.
"Được!"
"Diệp thiếu, lập tức dọn xong ngay!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng hưng phấn bận bịu hô!
Nó không sợ có việc để làm, chỉ sợ không có việc để làm, dù sao chỉ khi nào Diệp Phong giao cho nó việc làm thì nó mới có thể nhận được công tác phí!
"Tiểu Bát đại nhân!"
"Ta tới giúp ngươi!"
Phong thúc đang đứng bên cạnh nhìn thấy Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư bắt đầu bận tối mắt tối mũi thì cũng đi tới trước muốn giúp đỡ một chút!
Bành!
Nhưng mà nhìn thấy Phong thúc đi tới muốn giúp một tay thì Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư lại trực tiếp một cước đạp cho hắn bay ra ngoài đồng thời trong lòng thầm mắng: "Cái tên này cũng không phải là người tốt lành gì, hắn đi qua đây đâu phải là giúp, qua để cướp công tác phí của ta thì đúng hơn!"
???
Làm gì đó!
Ta chỉ muốn giúp đỡ một chút mà thôi!
Phong thúc bò từ dưới đất dậy, trên mặt tràn đầy vẻ ủy khuất, hắn hoàn toàn không biết mình đã làm sai điều gì mà lại bị Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư một cước đạp bay!
"Phong thúc!"
"Hình như ngươi cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, vậy ngươi phụ trách bình trứng bên phía Chu thiếu!"
Cách đó không xa, Diệp Phong thấy cảnh này thì cũng nhìn Phong thúc hô to lên.
"Tốt!"
Nghe được tiếng la của Diệp Phong, Phong thúc cũng vội vàng đáp lại, sau đó tiếp nhận một cái tiên giới Diệp Phong ném tới.
Tê!
Nhưng mà khi Phong thúc xem xét ở trong tiên giới lại có hơn vạn quả Độc Giác Huyền Trư Đản thì cũng không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh, mặc dù hắn suy đoán trong tay Diệp Phong có không ít Độc Giác Huyền Trư Đản nhưng thật sự không ngờ được là trong tay đối phương lại có nhiều như vậy!
Hơn nữa đó vẫn chỉ là số lượng trong tiên giới trong tay hắn, vậy trong cái tiên giới trong tay Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư lại có bao nhiêu quả Độc Giác Huyền Trư Đản nữa?
Nghĩ đến đây, Phong thúc trực tiếp quay qua nhìn Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đang đứng bên cạnh.
"Nhìn cái gì vậy!"
"Ta biết ngay ngươi không có ý tốt!"
"Lần này đúng là tiện nghi ngươi!"
Nhìn thấy Phong thúc quay qua nhìn mình, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng tức giận lên tiếng nói, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ buồn bực suy nghĩ: "Công tác phí vốn nên thuộc về một mình ta, bây giờ lại bị chia ra một nửa, mẹ nó đúng là khó chịu!"
???
Ta chỉ muốn giúp ngươi một chút, sao lại biến thành không có ý tốt rồi?
Hơn nữa cái gì mà là lần này tiện nghi ta rồi?
Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư nói ra một câu kỳ quái như vậy, Phong thúc cũng có chút khó hiểu!
Ba canh giờ qua đi!
"Làm sao bây giờ!"
"Có phải ta thắng nhiều quá rồi hay không?"
"Tiếp theo có phải ta nên cố ý thua mấy ván hay không?"
Lúc này, Chu Dương cũng cau mày trầm tư, hắn không ngờ được là trình độ của Diệp Phong lại kém như vậy, chơi trên trăm ván mà một lần cũng không thắng được hắn!
Nhưng mà khi hắn chú ý tới lúc này Diệp Phong cực kỳ hưởng thụ sự vui vẻ mà trò chơi mang tới thì cũng gượng cười lẩm bẩm: "Mặc dù Diệp thiếu đang hưởng thụ niềm vui thú trò chơi mang đến nhưng không thể không nói, hắn rất biết phá của!"
"Tiếp theo!"
"Nên nhường rồi!"
"Làm sao cũng phải để cho Diệp thiếu thắng được mấy ván mới được!"
Rất nhanh, Chu Dương cũng làm ra quyết định, khi hắn xuất thủ lần nữa thì trứng heo trên đường bắn ra đi được nửa đường thì thay đổi hướng đi!
"Ừm?"
"Cái tên Chu Dương này đã bắt đầu nhường cho ta rồi sao?"
Sau khi để ý tới tình huống này, Diệp Phong đầu tiên là sững sờ, sau đó khóe miệng lập tức nở một nụ cười, tự lẩm bẩm: "Nếu đã như vậy, vậy thì lấy ván này thắng lợi để viết lên một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho trò chơi này đi!"
Một lát sau!
"Chu thiếu!"
"Trời sắp tối rồi!"
"Chúng ta chơi cũng đã đủ rồi!"
"Hôm nay tạm thời tới đây thôi, được hay không?"
Khi Diệp Phong đánh vỡ quả trứng heo cuối cùng, giành được thắng lợi của ván này thì hắn cũng quay qua nhìn Chu Dương nói ra ý nghĩ của mình.
"Xem ra, cách làm của ta là chính xác a!"
"Chỉ sợ Diệp thiếu đã không chịu nổi rồi, chỉ muốn thắng một ván để lấy lại chút mặt mũi sau đó sẽ trực tiếp kết thúc trò chơi nhỏ lần này!"
"Sợ là vẻ mặt hưởng thụ niềm vui sướng do trò chơi mang đến trước đó chỉ là giả vờ ra mà thôi!"
Nhìn thấy Diệp Phong thắng được một trận duy nhất này thì bỗng nhiên đề nghị kết thúc trò chơi, trong lòng Chu Dương cũng là xuất hiện một ý nghĩ như vậy.
"Diệp thiếu!"
"Tất cả nghe theo ngươi!"
"Vừa khéo thời gian còn sớm, không bằng tiếp theo chúng ta nướng Độc Giác Huyền Trư Đản ăn đi, ta mời khách!"