← Quay lại trang sách

Chương 686 Tinh Hồn Phong không có một ai, Diệp Phong có chút hoảng

Ta cảm thấy chỉ khi nào chân chính trải qua cuộc sống nghèo khó thì mới có thể thỏa thích hưởng thụ niềm vui sướng do phá của đem lại khi đột nhiên phất nhanh!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, Diệp Tiểu Cước cũng trưng vẻ mặt thành thật ra giải thích rõ cho hắn.

"Nói tiếng người!"

"Ngươi nghĩ là ta sẽ tin tưởng loại chuyện hoang đường này của ngươi hay sao?"

Nghe được Diệp Tiểu Cước trả lời mình như vậy, biểu cảm trên mặt Diệp Phong cười như không phải cười nhìn về phía hắn hỏi lại lần nữa.

"Chuyện này... chuyện này..."

"Chủ nhân, đó là sau khi ta đi vào Tinh Hồn Phong, vừa khéo gặp ngũ đại tổ lão mà!"

"Khi nhìn thấy bọn họ mặc quần áo ăn mày, cầm bát ăn mày trong tay, cảm thấy dáng vẻ đó rất là thú vị cho nên sau đó ta dẫn theo tất cả mọi người đi trải nghiệm cuộc sống của ăn mày một chút!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình lần nữa, Diệp Tiểu Cước cũng nở một nụ cười xấu hổ, sau đó giải thích rõ cho hắn biết.

"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

"Không có chuyện gì khác nữa sao?"

Sau khi nghe được Diệp Tiểu Cước giải thích như vậy, Diệp Phong cũng không tin tưởng cho lắm lên tiếng hỏi lại.

"Chủ nhân!"

"Còn có một chuyện, đó chính là phương thức ăn xin của chúng ta không giống như phương thức ăn sinh bình thường!"

Diệp Tiểu Cước nghe xong thì lên tiếng giải thích lần nữa.

À!

Nghe nói như thế, Diệp Phong trực tiếp nhìn về phía Đồ Mãng và Hồng Lão Lục nói ra: "Hai người các ngươi đi ra biểu diễn một lần, ta muốn xem xem các ngươi ăn xin như thế nào!"

"A!"

"Diệp thiếu, Hồng Lão Lục không được phù hợp cho lắm, nếu được thì hãy để cho ta và Trần Phàm phối hợp diễn đi!"

Đồ Mãng nghe xong thì vội vàng nói nghĩ của mình.

???

Để Trần Phàm phối hợp?

Tên đó ngoại trừ quỳ thì vẫn là quỳ, diễn ăn xin mà còn cần phải có hắn phối hợp mới được?

Chẳng lẽ các ngươi quỳ xin ăn hay sao?

Nghe được Đồ Mãng đề nghị như vậy, Diệp Phong càng cảm thấy hứng thú hơn nữa, sau đó khẽ gật đầu nói ra: "Được, vậy thì ngươi và Trần Phàm biểu diễn cho ta xem một lần đi!"

Rất nhanh!

Đồ Mãng cầm chén bể trong tay, để lộ ra dáng vẻ ngang ngược càng rỡ nhìn về phía Trần Phàm lớn tiếng nói ra: "Này, huynh đệ, cả ngày nay ta chưa ăn được miếng cơm nào, cho chút đồ đi!"

Trần Phàm nghe xong thì đầu tiên là sững sờ, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tức giận nói: "Ngươi có bị bệnh hay không, ăn xin mà còn làm ra vẻ trâu bò lợi hại như vậy, mẹ nó, ta không cho ngươi xem ngươi có thể làm gì được ta!"

Ba! Ba! Ba!

Khi Đồ Mãng dãy dỗ Trần Phàm một chút, lúc này mới tiếp tục nói ra: "Huynh đệ, ngươi xem đi ta đã đói đến nỗi không còn sức để đánh người nữa rồi, xin ngươi hãy thương xót cho ta chút đồ đi!"

Bành!

Trần Phàm nghe xong thì lập tức quỳ xuống trước mặt Đồ Mãng, sau đó trong mắt lộ ra vẻ chân thành tha thiết hô lớn: "Ta cho!"

???

Mẹ nó, cái này là đi ra ngoài ăn xin hay là đi ra ngoài ăn cướp hả?

Sau khi xem hai người biểu diễn xong, Diệp Phong bị phần diễn của bọn họ làm cho ngẩn ra!

"Tiểu Cước!"

"Đây là phương thức ăn xin có chút không giống mà ngươi nói hay sao?"

"Ngươi xác định là đang ăn xin?"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong cũng nhìn về phía Diệp Tiểu Cước lên tiếng hỏi thăm.

"Tiểu Cước đại nhân!"

"Chúng ta tới!"

"Khi nào chúng ta lại đi ra ngoài ăn xin nữa!"

Đúng lúc này, giọng nói của bảy đại Thái Thượng trưởng lão Thái Hư trưởng lão, Tử Trúc trưởng lão, Lôi Hỏa trưởng lão bỗng nhiên vang lên bên kia đường núi phụ.

"Mẹ nó!"

"Ta là thần hào phá của!"

"Thánh Địa cũng là Thánh Địa giàu có nhất thượng giới!"

"Các ngươi không ở trong này hưởng thụ, sao tất cả mọi người đều nghĩ đến chuyện đi ra ngoài ăn xin?"

Nhìn thấy bảy đại Thái Thượng trưởng lão của Thánh Địa người mặc áo thủng, cầm chén bể trong tay, trên mặt Diệp Phong cũng lộ ra vẻ khó có thể tin được!

"Ồ!"

"Diệp trưởng lão, ngươi về từ khi nào?"

"Có muốn cùng nhau đi hay không?"

Sau khi bảy đại Thái Thượng trưởng lão đi tới, Thái Hư trưởng lão cũng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm, đồng thời còn lấy một bộ áo thủng và chén bể từ trong tiên giới ra đưa cho Diệp Phong.

???

Ta, thần hào phá của!

Muốn cho ta đi theo các người cùng nhau ăn xin?

Nhìn thấy Thái Hư trưởng lão đưa áo thủng và chén bể tới, Diệp Phong cả người đều muốn nổ, trong lòng sụp đổ nghĩ: "Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở khâu nào, tại sao Thánh Địa lại đột nhiên trở nên như thế này?"

"Diệp trưởng lão!"

"Ta nói cho ngươi biết, ăn xin chơi cũng vui!"

"Các đệ tử trong bảy đại phong của chúng ta đều chuẩn bị sẳn sàng rồi, có thể đi đến những tông môn khác ăn xin bất cứ lúc nào!"

Nhìn thấy Diệp Phong sững sờ tại chỗ, cả buổi không có phản ứng, Thái Hư trưởng lão cũng lên tiếng khuyên bảo lần nữa.

Hả?

Đám người các ngươi đi ra ngoài ăn xin thì cũng thôi đi!

Còn mẹ nó muốn suất lĩnh hơn vạn tên đệ tử Thánh Địa kết đội đi ra ngoài ăn xin?

Hơn nữa, các ngươi gọi cái đó là ăn xin hay sao?

Mẹ nó, cái đó là khoác áo ăn mày đi cướp thì đúng hơn!

Nghe được Thái Hư trưởng lão nói như vậy, Diệp Phong cũng sợ đến nói không ra lời!

Một lát sau!

"Tiểu Cước!"

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong cũng nhìn về phía Diệp Tiểu Cước, dùng thần thức truyền âm hỏi thăm!

"Chủ nhân!"

"Ta cảm thấy mọi người ở trong Thánh Địa thì rất là nhàm chán cho nên mới muốn dẫn bọn họ ra ngoài tìm vui thú một chút!"

"Nhưng mà ta không ngờ được là bọn họ lại chơi đến nghiện!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, Diệp Tiểu Cước cũng vội vàng giải thích rõ!

Ai!

Cái này sao gọi là ăn xin nghiện được, phải nói là cướp bóc tới nghiện mới đúng!

Sau khi nghe được Diệp Tiểu Cước giải thích, Diệp Phong cũng nở một nụ cười khổ sau đó trực tiếp nói với hệ thống: "Hệ thống, để Tiểu Hắc, Tiểu Bạch và Tiểu Chùy ra đi, dù sao cũng là chơi, cho bọn họ ra hít thở không khí luôn đi!"