Chương 721 Người ngồi ở trong cung, nồi từ trên trời rơi xuống? (2)
Chuyện này đều do Vương trưởng lão mà ra, hoàn toàn không có liên quan gì tới ta!"
"Nhưng mà bây giờ cho dù nói như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng rồi, dù sao ta và Vương trưởng lão chết chắc!"
Nói đến đây, Trình Thiên Thanh bỗng nhiên dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói ra: "Cung chủ, hai người chúng ta đi xuống dưới trước chờ ngươi, thừa dịp đối phương còn chưa có đi tìm ngươi, ngươi nên tranh thủ ăn uống nhiều thêm một chút đi!"
Nói xong, Trình Thiên Thanh trực tiếp cắt đứt liên hệ Truyền âm Thạch, sau đó tiếp tục ăn Thiên Thọ Quả chồng chất như núi trước mặt!
???
Các ngươi xuống dưới trước chờ ta?
Mẹ nó còn kêu ta tranh thủ ăn uống nhiều một chút?
Nghe được Trình Thiên Thanh khuyên bảo mấy câu, Phan Dương cảm thấy cả người đều sắp đã nứt ra, trong lòng sụp đổ nghĩ: "Người ngồi ở trong cung, nồi từ trên trời rơi xuống?"
"Truyền lệnh!"
"Lập tức mở ra đại trận, tăng uy lực của đại trận lên tới mức cao nhất!"
Rất nhanh, sau khi Phan Dương kịp phản ứng lại thì vội vàng hô lớn ra lệnh cho đệ tử ở bên ngoài đại điện, nhưng lúc này trong mắt hắn vẫn lóe lên vẻ sợ hãi bất an!
...
"Đại nhân!"
"Ta thật sự ăn không vô nữa!"
"Nếu không người hãy cho chúng ta một thống khoái đi!"
Sau khi hai người Trình Thiên Thanh và Vương Đức Khôn tự mình ăn hơn một ngàn trái Thiên Thọ Quả, sau đó trên mặt lộ ra vẻ thống khổ nhìn về phía Diệp Phong nói.
"Ài!"
"Suy cho cùng là ta coi trọng các ngươi a!"
Nhìn thấy hai người thật sự ăn không vô nữa, trên mặt Diệp Phong cũng lóe lên vẻ thất vọng sau đó trực tiếp làm ra thủ thế cắt cổ đối với kim giáp hộ vệ đang đứng ở bên cạnh.
"Mặc dù các ngươi chết!"
"Nhưng các ngươi chết không lỗ!"
"Nhìn khắp thượng giới làm gì có ai may mắn được ăn nhiều Thiên Thọ Quả cực kỳ trân quý như vậy trước khi chết như các ngươi không!"
Nhìn hai người Trình Thiên Thanh và Vương Đức Khôn ngã xuống đất không còn sức sống, Bộ Soái đang đứng bên cạnh cũng thầm nghĩ trong lòng: "Hai người các ngươi còn thiếu Diệp thiếu một tiếng cám ơn!"
"Bộ Soái!"
"Ngươi nói dùng hơn chín mươi bảy ngàn trái Thiên Thọ Quả còn lại thì có thể đổi được quyền quản lý ba mươi tòa thành trấn từ trong tay của Huyền Quy Cung hay không?"
Lúc này, Diệp Phong cũng trưng vẻ mặt thành thật ra nhìn về phía Bộ Soái lên tiếng hỏi thăm.
"Ừm?"
"Dùng hơn chín mươi bảy ngàn trái Thiên Thọ Quả đổi lấy quyền quản lý ba mươi tòa thành trấn?"
"Vậy thì chắc chắn có thể đổi được, thậm chí có thể nói khoản giao dịch này nếu có thể thành công thì đối phương cũng lời to rồi!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, trên mặt Bộ Soái cũng lộ ra vẻ khiếp sợ nói ra ý nghĩ của mình!
Sau đó, Bộ Soái cũng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói ra: "Diệp thiếu, nếu như ngươi muốn làm như vậy thật thì quá tiện cho bọn họ, vậy còn không bằng để Tu La Cung chúng ta hoàn thành giao dịch này với ngươi!"
"Nhưng mà sau khi hoàn thành giao dịch, ta sẽ để bọn họ dùng những Thiên Thọ Quả này tiến hành một trận đấu đánh quả!"
"Hơn nữa tất cả Thiên Thọ Quả bị đập nát sẽ đút cho một chút Tiên Thú rác rưởi có thể dùng để ăn ăn chúng!"
"Dưới tình huống như vậy, ngươi xác định Tu La Cung các ngươi muốn hoàn thành giao dịch này nữa hay không?"
Nghe được Bộ Soái đề nghị như vậy, Diệp Phong cũng giống như cười mà không phải cười nhìn đối phương lên tiếng hỏi ngược lại.
Hả?
Đánh quả?
Cho Tiên Thú rác rưởi có thể dùng để ăn ăn chúng?
Đây là muốn chơi chết Huyền Quy Cung hay sao!
Sau khi nghe được ý nghĩ này của Diệp Phong, trên mặt Bộ Soái cũng lóe lên vẻ hưng phấn sau đó vội vàng nói: "Diệp thiếu, Tu La Cung chúng ta há có thể chiếm tiện nghi của người khác được, chuyện tốt như thế này thì vẫn nên nhường lại cho Huyền Quy Cung!"
"Đầu tiên là ‘mua’ quyền quản lý ba mươi tòa thành trấn của bọn họ!"
"Sau đó lại hủy Thiên Thọ Quả vốn sẽ thuộc về bọn họ, đến lúc đó chắc chắn bọn họ sẽ bị điên mất!"
"Nếu như phụ thân biết được chuyện này thì sợ là lúc ngủ cũng sẽ cười tỉnh!"
Nghĩ đến đây, trên mặt Bộ Soái cũng lộ ra vẻ may mắn thầm nghĩ trong lòng: "Cũng may là ta đi theo bên cạnh Diệp thiếu, nếu như con trai của thủ lĩnh mấy thế lực đối địch đó đi theo bên cạnh Diệp thiếu thì người bị điên sẽ là Tu La Cung chúng ta!"
"Diệp thiếu!"
"Cũng may là trong tay của ngươi không có Thiên Thọ Thụ!"
"Nếu không, chặt Thiên Thọ Thụ, sau đó dùng Thiên Thọ Thụ để nhóm lửa nướng những Tiên Thú rác rưởi có thể dùng để ăn đã ăn Thiên Thọ Quả đó lên ăn thì không chừng sẽ càng ngon hơn nữa!"
Lúc này, Bộ Soái bỗng nhiên nghĩ đến những Tiên Thú rác rưởi có thể dùng để ăn đã ăn Thiên Thọ Quả, sau đó nhìn về phía Diệp Phong thuận miệng nói một câu như vậy.
"Ừm?"
"Bộ Soái, đề nghị này của ngươi rất tốt!"
"Không thể không nói, bây giờ ngươi càng ngày càng tiến bộ!"
Người nói vô ý, người nghe hữu tâm!
Nghe được Bộ Soái thuận miệng nói ra ý nghĩ này, Diệp Phong cũng hai mắt tỏa sáng, sau đó vội vàng tán thưởng Bộ Soái, dù sao hắn vẫn đang sầu không biết phải làm sao để có thể lãng phí hết số Thiên Thọ Thụ đó!
???
Cái gì mà đề nghị này của ta rất tốt?
Ta chỉ nói chơi thôi không phải là ngươi định làm thật đó chứ!
Nhìn thấy trên mặt Diệp Phong lộ ra vẻ hưng phấn, Bộ Soái cả người đều choáng váng, hắn hoàn toàn không ngờ được là trong tay Diệp Phong ngay cả Thiên Thọ Thụ cũng có, thậm chí bây giờ hắn cũng không nhịn được mà muốn nói với Diệp Phong một câu: "Đó chính là Thiên Thọ Thụ được Thiên Đạo ý chí bảo vệ, đó là bảo bối mà người có thể có được hay sao?"
"Quá độc ác!"
"Diệp thiếu, nếu làm như vậy thật thì không biết những người ở trong Huyền Quy Cung có thể đứng vững được hay không nữa!"
"Dù sao làm như vậy đúng là quá phá của!"
Chát!
Nghĩ đến đây, Bộ Soái bỗng nhiên quất cho mình một bàn tay, sau đó cười khổ nói: "Mẹ nó, giờ phút này mà ta còn rảnh rỗi lo lắng cho người khác, nếu như Diệp thiếu làm như vậy thật thì mẹ nó ngay cả ta cũng không chịu nổi!"
"Không được!"