← Quay lại trang sách

Chương 723 Ngọa tào! Còn hố người khác như thế?

Sau khi Phan Dương thả thần thức ra tùy tiện nhìn lướt qua những thứ bên trong tiên giới thì trong nháy mắt cả người choáng váng tại chỗ, nhưng khi hắn kịp phản ứng lại thì cả người lại kích động đến trực tiếp run rẩy.

Mặc dù quyền quản lý ba mươi tòa thành trấn ở trong Thiên Đạo Chiến Trường cực kỳ quan trọng nhưng nếu như không có thì có thể nghĩ cách khác để cướp đoạt từ trong tay của người khác, cho dù phải bị những thế lực cấp độ bá chủ còn lại chèn ép!

Nhưng Thiên Thọ Quả này, nếu như bỏ qua thì cũng không còn cách nào kiếm lại được!

Chớ nói chi là bên trong cái tiên giới này có khoảng chừng hơn chín vạn trái Thiên Thọ Quả!

Chờ một chút!

Đúng lúc này, Phan Dương bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trong nháy mắt hắn lập tức tỉnh táo lại khỏi cơn vui sướng, nếu như hắn nhớ không lầm, trước đó Trình Thiên Thanh nói đang điên cuồng ăn Thiên Thọ Quả, hơn nữa đại thiếu kinh khủng muốn dùng Thiên Thọ Quả khiến cho bọn họ ăn đo đến bể bụng sẽ đến tìm mình!

"Vị thiếu gia này!"

"Trước đó có phải một tên đệ tử và trưởng lão của Huyền Quy Cung ta đắc tội đến ngài hay không?"

Nghĩ đến đây, Phan Dương cũng nhìn về phía Diệp Phong thăm dò.

"Ngươi nói là Trình Thiên Thanh và Vương Đức Khôn chứ!"

"Đúng là bọn họ đã đắc tội với ta hơn nữa bọn họ cũng đã bị ta giết đi rồi!"

"Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ không trút lửa giận lên trên Huyền Quy Cung các ngươi, lần này ta tới đây tìm ngươi chỉ là muốn hoàn thành giao dịch này mà thôi."

Phỏng đoán Phan Dương đang lo lắng cái gì, trên mặt Diệp Phong cũng nở một nụ cười lên tiếng nói.

"Bán!"

"Thiếu gia, nếu là như vậy thì Huyền Quy Cung chúng ta bán quyền quản lý ba mươi tòa thành trấn!"

Biết được Diệp Phong không có trút lửa giận lên trên Huyền Quy Cung bọn họ, Phan Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn nhìn Diệp Phong nói ra quyết định của mình!

"Ừm?"

"Lão Bộ, vị thiếu gia mà con của ngươi đang đi theo là ai?"

"Trong tiên giới mà hắn cho Phan Dương rốt cuộc có chứa cái gì bên trong đó mà lại có thể khiến cho Phan Dương quả quyết đưa ra quyết định như thế, thậm chí đều không cần về cung tìm các Thái Thượng trưởng lão tiến hành thương nghị?"

"Dù sao bán quyền quản lý ba mươi tòa thành trấn đối với Huyền Quy Cung thì cũng là một chuyện cực kỳ lớn!"

Trương Bảo Sơn đang đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi ngờ quay qua nhìn Bộ Thái Hưng hỏi nhỏ.

"Lão Trương!"

"Ta cũng không biết rõ!"

"Nhưng mà ta có thể nói cho ngươi biết là vị đại thiếu thần bí đó là một tên bại gia tử cực kỳ khủng bố hơn nữa thứ tốt gì hắn cũng có!"

"Thượng cổ tam đại đỉnh cấp Tiên Hoa trong truyền thuyết!"

"Còn có Thiên Thọ Quả và Thiên Thọ Thụ!"

"Trong tay hắn cái gì cần có cũng đều có, ngươi không cần nói với ta là trong tay của hắn không thể nào có Thiên Thọ Thụ, ta nói có là có, ngươi có thể không tin nhưng không có nghĩa là hắn không có!"

Nghe được Trương Bảo Sơn hỏi thăm, Bộ Thái Hưng cũng cười giải thích cho hắn biết.

Hả?

Người đâu?

Vừa mới nói xong, Bộ Thái Hưng quay qua nhìn Trương Bảo Sơn nhưng lại phát hiện Trương Bảo Sơn vốn đang đứng bên cạnh hắn đã biến mất không thấy bóng dáng.

"Thiếu gia!"

"Đứng mệt không, mau ngồi xuống đi!"

"Cái ghế này là dùng Song Băng Long Ngọc chế tạo thành, ngồi lên sẽ cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái dễ chịu!"

Lúc này, Trương Bảo Sơn đã đi tới trước mặt Diệp Phong, sau đó lấy Song Băng Long Ngọc ghế dựa mình trân tàng từ trong tiên giới ra.

"Ồ!"

"Đúng là sau khi ngồi lên cái ghế này thì cảm thấy rất dễ chịu!"

Ngồi lên trên ghế Song Băng Long Ngọc, cảm nhận được toàn bộ thân thể đều được một luồng khí lạnh thoải mái dễ chịu bao phủ, Diệp Phong cũng toát ra vẻ ngạc nhiên, sau đó trực tiếp nói với Trương Bảo Sơn: "Ta cũng không ngồi không cái ghế của ngươi, ngươi muốn tài nguyên tu luyện hoặc là thiên tài địa bảo gì thì cứ mở miệng nói đi, nếu còn chưa nghĩ ra thì khi nào nghĩ ra được cứ nói với ta một tiếng là được!"

"Thiếu gia!"

"Đây là những chuyện mà ta phải làm!"

"Nhưng mà là cũng không thể lập tức nghĩ ra được ta đang cần tài nguyên tu luyện hoặc là thiên tài địa bảo gì, ngài cho ta thời gian suy nghĩ một chút!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Trương Bảo Sơn cũng có chút kích động, thầm nghĩ trong lòng: "Lần này lão Bộ mẹ nó rất đáng tin cậy, đúng là đưa cho ta một cơ duyên lớn thật!"

"Phụ thân!!!"

"Rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì!"

"Ta kêu ngươi qua đây, sao ngươi còn dẫn theo Trương thúc tới đây nữa vậy?"

"Dẫn theo thì cũng thôi đi ít nhất ngươi cũng phải có ánh mắt một chút chứ!"

Lúc này, Bộ Soái cũng đi tới bên cạnh Bộ Thái Hưng, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

"Tính sai!"

"Ta tính sai!"

"Ta cũng không ngờ được là tên khốn kiếp Trương Bảo Sơn này lanh lợi như vậy!"

Nghe được Bộ Soái nói như vậy, Bộ Thái Hưng cũng gượng cười giải thích, trong lòng thầm nghĩ: "Người khác đều là nhi tử kéo chân sau lão tử, cái này mẹ nó đến ta thì sao lại ngược lại?"

...

"Phan cung chủ!"

"Chuyện xấu nói trước, ta muốn quyền quản lý ba mươi tòa thành trấn này là từ Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường đến Đệ Cửu Trọng Thiên Đạo Chiến Trường đều phải có, đừng nghĩ lấy quyền quản lý ba mươi tòa thành trấn ở trong Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường lừa gạt ta!"

"Cho nên ngươi nhất định phải bán đúng không?"

Lúc này, Diệp Phong cũng nói ra tình huống này sau đó nhìn về phía Phan Dương hỏi thăm lần nữa.

"Bán!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Phan Dương cũng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý.

"Được!"

"Nếu như Phan cung chủ đồng ý, vậy thì sau đó ta sẽ cho người qua bàn chuyện này với ngươi!"

Nói đến đây, Diệp Phong cũng nở một nụ cười xấu xa, sau đó nhìn về phía Phan Dương đang tràn đầy kích động lên tiếng nói ra: "Phan cung chủ, ta nghe nói trong tay ngươi có hơn chín vạn trái Thiên Thọ Quả, không bằng lấy ra, sau đó những người các ngươi tổ chức một giải thi đấu tông môn đi!"

???