Chương 724 Ngọa tào! Còn hố người khác như thế? (2)
Thần mẹ nó nghe nói?
Mẹ nó, đó không phải là tiền giao dịch mà ngươi vừa trả cho ta hay sao?
Còn nữa, đó là Thiên Thọ Quả của ta, dựa vào cái gì mà phải lấy ra tiến hành giải thi đấu tông môn quái quỷ gì đó?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Phan Dương cả người đều bối rối, sau đó trực tiếp nói ra: "Thiếu gia, ta không muốn..."
Không đợi Phan Dương nói xong, Diệp Nhất vô thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh Phan Dương, kim sắc chiến đao trong tay trực tiếp gác lên cổ của đối phương!
"Chủ nhân muốn nhìn!"
"Ngươi dám không đồng ý?"
Ngay sau đó, giọng nói lạnh như băng của Diệp Nhất vang lên bên tai Phan Dương.
"Ngọa tào!"
"Mẹ nó còn hố người ta như vậy nữa?"
"Mẹ nó đây là chuyện mà người có thể làm ra được hay sao?"
Nghe được Diệp Nhất nói như vậy, đặc biệt là nhìn thấy Diệp Phong nở một nụ cười nghiền ngẫm, rốt cục Phan Dương cũng phản ứng lại, sau đó thần sắc sụp đổ trực tiếp chửi ầm lên trong lòng.
"Đồng ý!"
"Chuyện này ta giơ hai tay đồng ý!"
"Nhưng mà ta chỉ sợ là ngũ đại Thái Thượng trưởng lão trong cung không đồng ý với chuyện này thôi!"
"Mặc dù ta thân là cung chủ nhưng nếu một khi có chuyện lớn gì thì bọn họ nói mới có tác dụng!"
"Nếu không ta tạm thời để tiên giới ở chỗ này sau đó ta đi gọi bọn họ ra đây cho các ngươi thương lượng với bọn họ một chút có được hay không, nhưng ta phải nói trước một chuyện, ta không cần biết bọn họ có đồng ý hay không chứ cá nhân ta là vô cùng đồng ý tổ chức giải thi đấu tông môn này!"
Sau khi cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, Phan Dương cũng không chút do dự bán đứng ngũ đại Thái Thượng trưởng lão trong cung, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Cái nồi này ta không thể gánh một mình được, nhất định phải kéo năm lão già đó cùng nhau xuống nước mới được, nếu không sau khi chuyện này qua đi thì tất cả đều là trách nhiệm của ta hết!"
???
Vừa nãy khi bán quyền quản lý ba mươi tòa thành trấn, ngươi nói ngươi có thể quyết định được!
Bây giờ khi muốn lãng phí hơn chín vạn trái Thiên Thọ Quả vừa mới tới tay thì ngươi lại nói là ngươi không có quyền quyết định?
Nghe được Phan Dương nói như vậy, bọn người Diệp Phong, Bộ Soái, Bộ Thái Hưng cũng bị hắn làm cho kinh hãi, bọn họ hoàn toàn không ngờ được là có người có thể không biết xấu hổ đến trình độ như vậy!
Hơn nữa xem bọn họ đã hiểu, Phan Dương làm như vậy chính là đang muốn tìm người gánh tội thay!
"Được!"
"Nếu như ngươi đã không có quyền quyết định vậy thì ngươi hãy gọi năm Thái Thượng trưởng lão có quyền quyết định đó ra đây!"
Mặc dù đoán được chút tâm tư nhỏ của Phan Dương nhưng Diệp Phong cũng không có vạch trần hắn mà là cười đồng ý với thỉnh cầu của đối phương.
...
Huyền Quy Cung, đại điện!
"Cung chủ!"
"Xảy ra chuyện gì mà mời tất cả năm vị Thái Thượng trưởng lão chúng ta tới?"
Sau khi ngũ đại Thái Thượng trưởng lão vô cùng lo lắng chạy đến đại điện thì tất cả đều nhìn về phía Phan Dương lên tiếng hỏi thăm.
"Năm vị Thái Thượng trưởng lão!"
"Lần này là xảy ra chuyện lớn thật!"
"Vừa nãy ta bán quyền quản lý ba mươi tòa thành trấn ở trong Thiên Đạo Chiến Trường của Huyền Quy Cung chúng ta!"
Nghe được ngũ đại Thái Thượng trưởng lão hỏi thăm, Phan Dương cũng không chút hoang mang bắt đầu giải thích, hắn phải từng bước từng bước dẫn năm người này lọt vào trong hố mới được!
"Cái gì!"
"Cung chủ, có phải là người bị điên rồi hay không!"
"Quyền quản lý thành trấn ở trong Thiên Đạo Chiến Trường quan trọng với Huyền Quy Cung chúng ta cỡ nào người cũng không phải là không biết, vậy tại sao người lại bán đi, hơn nữa còn bán quyền quản lý ba mươi tòa thành trấn!"
Nghe được Phan Dương nói như vậy, Thái Thượng Đại trưởng lão cũng thần sắc đại biến lên tiếng hỏi thăm.
"Ta cũng không muốn bán!"
"Nhưng mà cái giá mà đối phương đã ra lớn dữ lắm!"
"Mặc dù đã mất đi quyền quản lý ba mươi tòa thành trấn nhưng Huyền Quy Cung chúng ta lại nhận được hơn chín mươi bảy nghìn trái Thiên Thọ Quả, hẳn là các ngươi cũng biết rõ đối với tu sĩ thì Thiên Thọ Quả quan trọng như thế nào rồi đó!"
"Không nói khoa trương một chút nào, chỉ dựa vào hơn chín mươi bảy nghìn trái Thiên Thọ Quả này thì đừng nói là người tu luyện có thiên phú kinh khủng cho dù là đưa cho một con chó chỉ cần để nó sống hơn chín mươi vạn năm, đến khi nó rời khỏi núi thì chắc chắn cũng sẽ trở thành tồn tại vô địch!"
Nghe được Thái Thượng Đại trưởng lão hỏi thăm mình, Phan Dương cũng trực tiếp giải thích rõ cho hắn biết.
"Ừm?"
"Hơn chín mươi bảy nghìn trái Thiên Thọ Quả?"
"Thật hay giả?"
Ngũ đại Thái Thượng trưởng lão nghe nói như thế thì trong lúc nhất thời tất cả bọn họ đều trở nên ngu ngơ tại chỗ, dù sao Thiên Thọ Thụ vốn là thưa thớt, chớ nói chi là ngàn năm mới có thể kết một trái Thiên Thọ Quả, cho dù bọn họ xông xáo Thiên Đạo Chiến Trường hơn vạn năm, năm người cộng lại thì số lượng lớn Thiên Thọ Quả mà bọn họ gặp được cũng không cao hơn mười trái!
Thoáng một cái liền xuất hiện gần mười vạn trái, hoàn toàn có chút vượt ra khỏi tưởng tượng và nhận thức của bọn họ!
"Cung chủ!"
"Những gì người nói là… sự thật hay sao?"
Sau khi tỉnh táo lại, Thái Thượng Đại trưởng lão cũng trưng vẻ mặt thành thật ra nhìn về phía Phan Dương xác nhận lại.
"Thiên chân vạn xác!"
"Năm vị Thái Thượng trưởng lão, các ngươi cho là ta sẽ lấy chuyện này ra để đùa với các ngươi hay sao?"
"Hơn nữa, hơn chín vạn trái Thiên Thọ Quả đó đang ở ngoài cung, một hồi các ngươi có thể nhìn thấy, ta cần gì phải lừa các ngươi!"
Nghe được Thái Thượng Đại trưởng lão hỏi như vậy, trên mặt Phan Dương cũng nổ một nụ cười trả lời.
"Cái gì?"
"Hơn chín vạn trái Thiên Thọ Quả ở bên ngoài?"
"Không phải là người đã hoàn thành giao dịch rồi hay sao, tại sao lại không lấy tất cả Thiên Thọ Quả về đây?"
Biết được hơn chín vạn trái Thiên Thọ Quả không thể nào tưởng tượng đó vẫn còn đang nằm ở bên ngoài cung, trên mặt ngũ đại Thái Thượng trưởng lão cũng lộ ra vẻ lo lắng hỏi thăm.
"Rốt cục cũng mắc câu rồi!"