Chương 1008 Ta thắng, cho ta ăn, ta thua, mẹ nó vẫn cho ta ăn?
Lần này, ta cũng không tin ta còn có thể thắng!"
Lúc này, bị một trăm đạo Vô Định Thanh Lôi tẩy lễ, Trình Mặc cũng toàn thân co giật lên tiếng nói với hai người Trình Cuồng và Trình Dã.
"Kéo búa bao!"
Theo Trình Mặc vừa nói dứt câu, ba người lại vươn tay phải đang giấu ở sau lưng ra, mà kéo, búa, búa cũng nhanh chóng xuất hiện ở trong tầm mắt của ba người!
"Ha ha ha!"
"Thua, ta thua, rốt cuộc ta cũng tránh thoát được một đợt!"
Nhìn thấy Trình Cuồng và Trình Dã đều ra bao, chỉ có hắn ra kéo, Trình Mặc lập tức kích động cười phá lên.
"Tiểu Bạch!"
"Cái tên này đang cười ngu cái gì vậy?"
Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Phong bỗng nhiên vọng tới từ nơi không xa, ngay sau đó, bóng dáng Diệp Phong lập tức xuất hiện ở trong tầm mắt của bốn người.
"Chủ nhân!"
"Ngài đã tới!"
Sau khi Diệp Phong đi tới, Diệp Tiểu Bạch thần thái cung kính hô to lên.
Hả?
Chủ nhân?
Chẳng lẽ nói hắn chính là đại nhân trong miệng của ác ma tóc trắng này, là thần hào phá của đang chơi đụng lôi đó?
Nghe được Diệp Tiểu Bạch nói như vậy, bên cạnh ba người Trình Mặc, Trình Cuồng và Trình Dã cũng đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Diệp Phong.
"Chủ nhân!"
"Bởi vì trước đó ba người bọn họ ngăn cản Vô Định Thanh Lôi đến nỗi thần lực trong cơ thể điều hao hết, có thể nói trước mắt thực lực của bọn họ đều xêm xêm nhau!"
"Cho nên ai ăn đan dược chữa trị thì người đó có thể khôi phục lại một chút thực lực sau đó phải gánh chịu lấy một trăm đạo Vô Định Thanh Lôi tẩy lễ!"
"Ta sợ bọn họ tranh đoạt lẫn nhau cho nên mới bày ra một cái trò chơi nhỏ cho bọn họ chơi kéo búa bao từ đó quyết định ra ai sẽ là người ăn đan dược chữa trị!"
Ngay sau đó, Diệp Tiểu Bạch lập tức quay qua nhìn Diệp Phong nói rõ tình huống lúc này.
"Hóa ra là như vậy!"
"Chẳng trách hắn sẽ cười đến vui vẻ như vậy!"
"Vậy còn chờ gì nữa, mau đem đan dược chữa trị cho hắn ăn, đợt Vô Định Thanh Lôi tiếp theo lập tức bổ đến đây!"
Sau khi hiểu rõ được những tình huống này, Diệp Phong lập tức quay qua nhìn Diệp Tiểu Bạch lên tiếng thúc giục.
???
Vừa nãy ta thắng, cho ta ăn!
Bây giờ mẹ nó, ta thua mà còn cho ta ăn nữa?
Sao vậy, chỉ chơi một mình ta thôi đúng không?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong lúc nhất thời biểu cảm trên mặt Trình Mặc như không thể tin vào tai của mình, hắn hoàn toàn không ngờ được là chủ tớ hai người Diệp Phong và Diệp Tiểu Bạch lại có tiêu chuẩn xác định khác nhau như vậy!
"Đại ca!"
"Nhìn thấy một mình ngươi yên lặng tiếp nhận Thanh Lôi tẩy lễ, lòng ta sắp đau đến chết rồi!"
"Ta hi vọng mình có thể thay ngươi chia sẻ một chút đến chừng nào!"
"Đại ca!"
"Nhị ca nói rất đúng!"
"Nhìn thấy ngươi yên lặng tiếp nhận Thanh Lôi tẩy lễ, có thể nói là bổ vào trên người của ngươi nhưng đau nhức ở trong lòng của ta!"
Mà lúc này, giọng nói của Trình Cuồng và Trình Dã cũng vang lên bên cạnh.
.............................................
"Nói thật mẹ nó êm tai!"
"Nếu là mắt của ta mù, tuyệt đối tin!"
"Nhưng mẹ nó ta không có mù, các ngươi có thể thu liễm nụ cười trên mặt một chút hay không!"
Nhìn thấy trên mặt hai người Trình Cuồng và Trình Dã điều nở một nụ cười cười trên nỗi đau của người khác, lúc này Trình Mặc rất muốn đánh chết hai người cho rồi!
Một lát sau!
"Lại đến!"
"Lần này ta nhất định sẽ thắng!"
Bị một trăm đạo Vô Định Thanh Lôi hành hạ một lần nữa, lần này Trình Mặc toàn thân co giật quay qua nhìn hai người Trình Cuồng và Trình Dã hô to lên.
"Kéo búa bao!
Theo Trình Mặc vừa nói dứt câu, ba người lại đưa tay phải đang giấu ở sau lưng ra ngoài một lần nữa, mà lần này bao, bao, bao cũng xuất hiện ở trong tầm mắt của ba người!
"Ván này hòa nhau!"
"Lại đến!"
Nhìn thấy tình huống này, Trình Mặc trực tiếp lên tiếng hô.
"Chờ một chút!"
"Ai nói hòa nhau thì phải làm lại một lần nữa?"
"Ngươi là đại ca, lần này hòa nhao thì chắc chắn ngươi phải là người ăn đan dược!"
"Tiểu Bạch, cho hắn đan dược!"
Đúng lúc này, Diệp Phong đang nằm trên ghế xích đu coi náo nhiệt bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời Trình Mặc, sau đó nói thẳng ra quyết định của mình.
???
Thua, ta ăn!
Thắng, ta ăn!
Đánh ngang, mẹ nó vẫn là ta ăn?
Chỉ bởi vì ta là đại ca hay sao?
Nhưng mẹ nó ta cũng không muốn làm đại ca đâu, nhưng ta còn có sự lựa chọn nào khác hay sao?
Nghe được Diệp Phong quyết định như vậy, Trình Mặc đang đứng bên cạnh trực tiếp choáng váng, hắn hoàn toàn không ngờ được là đối phương khi dễ người khác lại có thể khi dễ đến mức độ như thế này!
"Đúng rồi!"
"Còn có một chuyện ta muốn nói cho các ngươi biết!"
"Bắt đầu từ đợt tiếp theo, cũng không phải là một trăm đạo Vô Định Thanh Lôi mà là một vạn đạo Vô Định Thanh Lôi, cho nên chỉ cần các ngươi có thể liên tục thắng được bốn mươi chín lần, vậy thì không cần phải bị Vô Định Thanh Lôi hành hạ nữa, chỉ cần yên tĩnh chờ chết là được rồi!"
Đúng lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó nhìn về phía ba người lên tiếng nhắc nhở.
Hả?
Một trăm đạo Vô Định Thanh Lôi biến thành một vạn đạo rồi?
Đây là muốn chơi chết chúng ta đúng hay không!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, ba người trực tiếp luống cuống, dù sao một lần tiếp nhận một trăm đạo Vô Định Thanh Lôi và tiếp nhận một vạn đạo Vô Định Thanh Lôi là hai loại cảm nhận hoàn toàn không giống nhau!
...
Hai canh giờ qua đi!
"Thiếu gia!"
"Năm mươi vạn đạo Vô Định Thanh Lôi, chúng ta đều đã kháng xong!"
"Tiếp theo, xin ngài hãy cho chúng ta một thống khoái đi!"
Lúc này, Trình Mặc đã bị đánh đến tâm thần hỏng mất, bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng chết đi cho rồi!
Mà hai người Trình Cuồng và Trình Dã đang đứng bên cạnh cũng đều dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn Diệp Phong, cảm giác bị tra tấn cả trên tinh thần lẫn thân thể đã khiến cho tinh thần của bọn họ hoàn toàn sụp đổ!
Bây giờ bọn họ chỉ muốn được thống thống khoái khoái chết đi!
"Diệp thiếu!"
"Chúng ta tới!"