Chương 1044 Các ngươi có cần phải chơi tuyệt tình như vậy hay không!
Lúc này, ba người đã triệt để đắm chìm trong niềm vui sướng khi giàu lên nhanh chóng, hoàn toàn không có ai nghĩ đến nếu như để sót mất năm mươi vạn cái Cương Thiên Lôi Thạch thì Thiên Đạo kiếp vân sẽ phải gánh chịu trừng phạt như thế nào!
...
Sáng sớm ngày thứ hai!
"Đinh! Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ phá của ngẫu nhiên, ban thưởng một ngàn vạn điểm phá sản, ban thưởng đột phá một cái tiểu cảnh giới!"
Theo hệ tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống vang lên ở trong đầu, Diệp Phong cũng mơ mơ màng màng mở hai mắt ra.
"Ngọa tào!"
"Mẹ nó, đã là ngày hôm sau rồi sao?"
"Bọn họ lại ném lâu như vậy?"
Sau khi Diệp Phong để ý thấy mặt trời vừa mới dâng lên từ phía đông thì trên mặt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ kinh hô lên, hắn hoàn toàn không ngờ được là bốn người này ném hết nửa ngày và một buổi tối!
Ngay sau đó, một luồng khí tức đột phá đột nhiên bạo phát ra từ bên trong cơ thể của hắn.
"Ừm?"
"Ngày hôm qua mới đột phá ở trong quán rượu xong bây giờ ngủ một giấc lại mẹ nó đột phá tiếp nữa?"
Hai người Uông Uy và Sở Nguyên Phi đang đứng bên cạnh để ý tới tình huống này thì trên mặt cũng toát ra vẻ khó có thể tin được, phải biết trước đó thực lực của Diệp Phong chỉ là Thần Đạo Cảnh Bát Trọng đỉnh phong, bình thường muốn đột phá đến Thần Đạo Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, cho dù có cơ duyên thì ít nhất cũng cần trăm năm trở lên!
Nhưng Diệp Phong ngủ một giấc thì trực tiếp đột phá được, phải nói là phương pháp muốn đột phá là đột phá này khiến cho hai người kinh hãi không thôi!
"Lợi hại!"
"Diệp thiếu lợi hại!"
"Không ngờ được là hắn ngủ một giấc mà cũng có cảm ngộ trực tiếp hoàn thành đột phá, có thể nói là quá mạnh!"
Mà không biết hôm qua Diệp Phong đã đột phá một lần, lúc này trên mặt Thiết Đại Bưu lại lộ ra vẻ khiếp sợ nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
"Bưu ca!"
"Nếu như chúng biết là ngày hôm qua lúc sáng Diệp thiếu mới đột phá từ Thần Đạo Cảnh Thất Trọng đỉnh phong đến Thần Đạo Cảnh Bát Trọng đỉnh phong, ngươi có tin hay không?"
Nghe được Thiết Đại Bưu nói như vậy, Sở Nguyên Phi đang đứng bên cạnh đột nhiên hỏi ra một câu như vậy.
"Sở lão đệ!"
"Huynh đệ của ta dài hai mươi mét, ngươi tin không?"
Nghe được Sở Nguyên Phi nói ra chuyện khó mà tin được như vậy, Thiết Đại Bưu trực tiếp lặp lại câu nói mà hắn đã dùng với Hoắc Sơn trước đó.
"Bưu ca!"
"Những gì ta nói đều là sự thật!"
"Sao ngươi lại không chịu tin ta chứ!"
Sở Nguyên Phi nghe nói như thế thì cũng có chút lo lắng lên tiếng giải thích.
"Bưu ca!"
"Những gì mà Sở trưởng lão nói đều là sự thật!"
"Lúc ấy ta cũng có mặt ở hiện trường, ta có thể làm chứng cho hắn!"
Lúc này, Uông Uy đang đứng bên cạnh cũng lên tiếng giải thích.
"Đi!"
"Hai người các ngươi một xướng một họa, lẽ nào các ngươi cho ta là thằng ngu hay sao!"
"Chuyện này đừng có nói là người, cho dù là một con chó nghe được thì nó cũng không tin đâu!"
Nhìn thấy hai người Sở Nguyên Phi và Uông Uy một xướng một họa, Thiết Đại Bưu cũng nhếch miệng, sau đó trực tiếp bày tỏ thái độ của mình.
"Bưu ca!"
"Cho dù chó nghe cũng không tin thì chuyện này vẫn là sự thật!"
"Đúng rồi, lúc ấy Hoắc cung chủ cũng ở tại chỗ, hắn có thể làm chứng!"
Lúc này, Sở Nguyên Phi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó chỉ vào Hoắc Sơn lên tiếng nói.
"Đi!"
"Hai người các ngươi cũng đừng đùa lão Bưu!"
"Hôm qua Diệp thiếu cũng không có đột phá, thực lực của hắn vẫn luôn là Thần Đạo Cảnh Bát Trọng đỉnh phong!"
Nhưng mà lúc này Hoắc Sơn lại nói ra một câu như vậy.
"Hừ!"
"Ai kêu trước đó các ngươi không chịu tin ta!"
"Bây giờ các ngươi biết cảm giác bị người ta đổ oan mình cho khó chịu như thế nào rồi đúng không!"
"Không để các ngươi cũng tự mình cảm nhận một chút thì các ngươi cũng không biết được là lúc đó ta phải chịu ủy khuất như thế nào đâu!"
Nhìn thấy hai người Sở Nguyên Phi và Uông Uy đều dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía mình, Hoắc Sơn lại không thèm để ý chút nào nở nụ cười.
...
"Mấy vị!"
"Nếu như Cương Thiên Lôi Thạch đã bị lãng phí hết toàn bộ, vậy thì chúng ta hãy tranh thủ thời gian thanh toán một chút đi!"
"Các ngươi ném ra Cương Thiên Lôi Thạch, có bao nhiêu khối không có bị Thiên Đạo kiếp vân bổ trúng!"
Lúc này, Diệp Phong cũng đi tới, sau đó nhìn về phía bốn người trực tiếp hỏi thăm.
"Diệp thiếu!"
"Bên chỗ ta có một trăm khối Cương Thiên Lôi Thạch không có bị bổ trúng!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Uông Uy lập tức lên tiếng trả lời trước.
"Diệp thiếu!"
"Bên chỗ của ta có ba trăm khối Cương Thiên Lôi Thạch không có bị bổ trúng!"
"Diệp thiếu!"
"Bên chỗ của ta cũng có ba trăm khối Cương Thiên Lôi Thạch không có bị bổ trúng!"
Ngay sau đó, hai người Sở Nguyên Phi và Thiết Đại Bưu đang đứng bên cạnh cũng lên tiếng trả lời.
Hả?
Ta đã đi ngủ để sáng tạo cơ hội cho các ngươi!
Kết quả các ngươi chỉ gian lận được có bảy trăm khối hay sao?
Nghe được ba người trả lời như vậy, Diệp Phong trực tiếp quay qua nhìn Hoắc Sơn đang đứng bên cạnh!
"Cung chủ!"
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Rõ ràng là có thể kiếm được phần thưởng năm mươi vạn khối Cương Thiên Lôi Thạch, tại sao bây giờ chỉ có bảy trăm khối?"
Sau đó, Diệp Phong lập tức dùng thần thức truyền âm hỏi thăm Hoắc Sơn nguyên nhân tại sao như vậy.
"Diệp thiếu!"
"Chúng ta không để ý đến một vấn đề, đó chính là phần thưởng năm mươi vạn khối Cương Thiên Lôi Thạch quá mức kinh khủng, kinh khủng đến bọn họ hoàn toàn không dám cầm!"
"Cho nên, cho dù ta có lên tiếng nhắc nhở thì bọn họ cũng không dám lấy phần thưởng năm mươi vạn khối Cương Thiên Lôi Thạch, thậm chí phần thưởng bảy trăm khối này vẫn do ta không ngừng thuyết phục thì bọn họ mới dám lấy."
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, Hoắc Sơn cũng vội vàng giải thích rõ cho hắn biết.
Hả?
Không dám cầm?
Khiến cho Thiên Đạo kiếp vân sót mất một khối Cương Thiên Lôi Thạch, ban thưởng một trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh, vậy năm mươi vạn khối Cương Thiên Lôi Thạch, cũng là năm ngàn ức... hình như là hơi nhiều rồi!