← Quay lại trang sách

Chương 1046 Ai chọc ta tức giận? Ngươi còn có mặt mũi hỏi ra những lời này hay sao?

Nghĩ đến cơn ác mộng mà mình sắp phải gánh chịu, Thiết Đại Bưu trực tiếp luống cuống, sau đó nhìn về phía Diệp Phong vội vàng lên tiếng hỏi thăm.

"Đại Bưu!"

"Thời gian của chúng ta không còn kịp nữa rồi!"

"Cho nên chúng ta không ở lại xem ngươi biểu diễn, ngươi cứ độ kiếp như bình thường là được rồi!"

Nói xong, bốn người Diệp Phong, Hoắc Sơn, Uông Uy và Sở Nguyên Phi đứng trên Thiên Đạo kiếp vân, nhanh chóng bay thẳng về hướng Thiên Tinh Thành.

"Đừng có đi mà!"

"Các ngươi đừng có đi như vậy!"

"Nếu như các ngươi đi rồi thì ta phải sống như thế nào đây!"

Nhìn thấy bóng dáng bốn người Diệp Phong, Hoắc Sơn càng ngày càng xa, Thiết Đại Bưu trực tiếp ngồi co quắp trên mặt đất, sau đó tràn đầy tuyệt vọng hô to lên.

……………………………

Thiên Tinh Thành, quảng trường trung tâm!

"Đáng chết, rốt cuộc cái tên Sở Nguyên Phi đó đã đi đâu rồi mà bây giờ vẫn còn chưa chịu trở về!"

"Hắn không sợ ta báo cáo chuyện này lại cho tông môn hay sao?"

"Còn có tiểu tử thúi Uông Uy đó nữa, hôm qua dám tự mình bỏ đi trong lúc làm việc, thậm chí đến bây giờ mà vẫn còn chưa có trở về, chẳng lẽ là hắn cũng không sợ ta báo cáo chuyện này lại cho tông môn hay sao?"

Lúc này, Lê Văn Uyên đang đứng trên lôi đài phát hiện hai người Sở Nguyên Phi và Uông Uy còn chưa có mặt ở chỗ này thì trên mặt cũng lóe lên vẻ tức giận, dù sao chỉ còn một nén nhang nữa là khảo hạch nhập tông sẽ bắt đầu, nếu như Sở Nguyên Phi còn chưa tới thì hắn không thể tuyên bố bắt đầu được!

Mà khảo hạch nhập tông không thể bắt đầu đúng giờ chính là một khuyết điểm, mặc dù vấn đề chủ yếu nằm ở trên người Sở Nguyên Phi nhưng Lê Văn Uyên hắn vẫn sẽ bị liên lụy.

...

Một bên khác!

"Diệp thiếu!"

"Chúng ta cũng không cần phải đi gấp như vậy!"

"Dù sao Thiên Đạo kiếp vân cũng không có biến mất, như vậy chắc chắn người trong toàn bộ Thiên Tinh Thành vẫn còn đang bị Thiên Đạo uy áp trấn áp!"

Lúc này, nhìn Thiên Tinh Thành càng ngày càng gần, Sở Nguyên Phi lại bỗng nhiên nghĩ tới điều gì sau đó trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm quay qua những Diệp Phong lên tiếng nói ra.

"Sở trưởng lão!"

"Hôm qua trước khi ta ngủ thì đã ra lệnh cho Thiên Đạo kiếp vân giải trừ thiên uy trấn áp Thiên Tinh Thành!"

"Nói cách khác, hôm qua trong lúc ta ngủ thì tất cả mọi người trong Thiên Tinh Thành đã khôi phục lại năng lực hành động!"

Nghe được Sở Nguyên Phi nói như vậy, Diệp Phong lại lắc đầu, sau đó lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.

"Hóa ra là như vậy!"

"Nhưng mà cũng không có quan trọng, đến trễ thì đến trễ, cùng lắm thì sẽ bị tông môn trừng phạt thôi!"

Sau khi biết rõ được tình huống này, Sở Nguyên Phi cũng không có phản ứng gì quá lớn, bởi vì bây giờ hắn đã có chỗ dựa rồi, nếu như tông môn tiến hành trách phạt hắn thì hắn sẽ gọi đại ca tốt của mình đến tông môn đi dạo một vòng sau đó bạn chuyện nhân sinh với tông chủ!

Mà Sở Nguyên Phi không biết là lúc này đại ca tốt của hắn đang bị Thiên Đạo kiếp vân điền cuồng bổ, đánh cho cực kỳ thê thảm!

"Cung chủ!"

"Một hồi nữa sẽ gặp mặtLê Văn Uyên đó, đến lúc đó ngươi phải tranh thủ trang bức cho tốt!"

"Mà ta cũng sẽ tạo điều kiện cho ngươi, cho nên ngươi cứ yên tâm to gan lớn mật trang bức là được!"

Sau đó, Diệp Phong quay qua nhìn Hoắc Sơn cười lên tiếng nhắc nhở.

"Diệp thiếu yên tâm!"

"Đến lúc đó ta nhất định sẽ hảo hảo trang bức!"

"Ta muốn cho hắn biết, trăm năm trôi qua, tên phế vật đã từng khiến cho hắn xem thường bây giờ đã trở thành tồn tại kinh khủng mà hắn phải ngước lên nhìn!"

Nghe được Diệp Phong nhắc nhở mình như vậy, Hoắc Sơn cũng nhếch miệng cười một tiếng, sau đó lên tiếng đáp lại.

"Diệp thiếu yên tâm!"

"Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ phối hợp Hoắc cung chủ!"

"Nhất định phải để Hoắc cung chủ trang bức một cách hoàn mỹ mới được!"

Lúc này, hai người Sở Nguyên Phi và Uông Uy đang đứng bên cạnh cũng lên tiếng cười nói.

Một lát sau!

Thiên Tinh Thành, quảng trường trung tâm!

"Mẹ nó!"

"Chỉ ba phút, mẹ nó chỉ chênh lệch ba phút!"

"Mẹ nó, ngươi đến sớm ba phút thì ngươi sẽ chết hay sao hả!"

Nhìn thấy rốt cuộc bóng dáng Sở Nguyên Phi cũng xuất hiện ở nơi xa, trên lôi đài, Lê Văn Uyên cũng mắng to trong lòng, dù sao chỉ bởi vì ba phút này mà bọn họ phải bị tông môn trách phạt, sao không khiến cho hắn nổi giận cho được!

"Lão Lê!"

"Ta thấy hình như sắc mặt của ngươi không được tốt cho lắm, ai chọc ngươi tức giận sao?"

Sau khi Sở Nguyên Phi đi vào lôi đài, lập tức ra vẻ nghi hoặc nhìn Lê Văn Uyên lên tiếng hỏi thăm.

Hả?

Ai chọc ta tức giận?

Mẹ nó ngươi còn có mặt mũi hỏi ra những lời này nữa hay sao?

Nghe được Sở Nguyên Phi hỏi như vậy, lửa giận trong lòng Lê Văn Uyên tăng vọt lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn cưỡng chế lửa giận trong lòng, sau đó nhìn về phía Sở Nguyên Phi gằn từng chữ hỏi: "Sở trưởng lão, ta có thể hỏi một chút rốt cuộc là ngươi đã đi làm cái gì mà tại sao đến bây giờ ngươi mới trở về hay không, ngươi có biết là bởi vì ngươi tới muộn ba phút mà sau đó ta và ngươi sẽ cùng nhau bị tông môn trách phạt hay không?"

"Mười vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh!"

Nghe được Lê Văn Uyên chất vấn, Sở Nguyên Phi lại thần sắc bình thản nói một câu như vậy, đồng thời cũng đưa một cái thần giới cho Lê Văn Uyên.

"Sở trưởng lão!"

"Ngươi cho rằng mười vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh là có thể lắng lại lửa giận trong lòng của ta hay sao?"

"Ta cho ngươi biết, không thể!"

"Muốn lắng lại lửa giận của ta, nhất định phải để cho ta một mình chịu hết tất cả mọi trách phạt, nếu không thì ta không có mặt mũi để cầm tiền này!"

Nói xong, Lê Văn Uyên trực tiếp cầm lấy cái thần giới mà Sở Nguyên Phi đưa tới nhét vào trong ngực mình!

"Tốt tốt tốt!"

"Đến lúc đó trở lại tông môn, ta sẽ nhường toàn bộ hình phạt mà đáng lý ra ta phải nhận được cho ngươi, vậy được chưa!"

Nghe được Lê Văn Uyên nói như vậy, Sở Nguyên Phi cũng cười đáp lại, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Quá mẹ nó sướng rồi, đây chính là niềm vui của kẻ có tiền hay sao!"

...