← Quay lại trang sách

Chương 1048 Làm gì đó, tại sao các người đều hối lộ ta?

Không cần!"

"Ngươi bận thì ngươi cứ đi đi, để tiểu Sở qua với ta là được!"

Nghe được Lê Văn Uyên hỏi thăm như vậy, Diệp Phong trực tiếp cự tuyệt.

...

"Diệp thiếu!"

"Hình như Hoắc cung đã sử dụng năng lực tiền giấy!"

"Hơn nữa hình như hắn còn vận dụng năng lực tiền giấy một cách rất là đột nhiên!"

"Nếu không thì tên đệ tử nội môn đang thực chiến với hắn sẽ không có nhường đến trình độ này!"

Chú ý tới tên đệ tử nội môn ở trên lôi đài số tám bắt đầu bị Hoắc Sơn đè đầu đánh, Sở Nguyên Phi cũng cười nói ra phỏng đoán của mình.

"Năng lực tiền giấy chính là mạnh mẽ như vậy!"

"Ta nên dạy cho hắn năng lực này sớm hơn một chút mới đúng!"

"Dù sao sau khi học được năng lực tiền giấy này thì cho dù hắn là một tên cung chủ củi mục thì cũng có thể đi ngang ở thần giới!"

Nghe được Sở Nguyên Phi nói như vậy, Diệp Phong cũng cười đáp lại một câu.

Hả?

Cho dù không có năng lực tiền giấy thì Hoắc cung chủ cũng là tồn tại có thể đi ngang ở thần giới!

Dù sao dưới chân của hắn giẫm lên trên Thiên Đạo kiếp vân đó!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Sở Nguyên Phi cũng cười cười, nhưng trong lúc nhất thời hắn lại không biết nên tiếp lời như thế nào.

Một bên khác!

"Uông Uy!"

"Tiểu tử ngươi còn dám trở về?"

"Nói, hôm qua là ai cho ngươi can đảm dám bỏ bê công việc tự mình chạy đi mất!"

"Nếu như ngươi không nói thì đừng có trách ta báo cáo chuyện này lại cho tông môn!"

Không thể nào phát tiết lửa giận lên trên người hai người Diệp Phong và Sở Nguyên Phi, Lê Văn Uyên trực tiếp khóa chặt mục tiêu là Uông Uy.

"Năm mươi vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh!"

Nghe được Lê Văn Uyên chất vấn, Uông Uy lại thần sắc bình thản nói một câu như vậy, dù sao bây giờ hắn cũng có được khoản tiền lớn một trăm triệu, em cũng muốn cảm nhận được một chút niềm vui sướng của kẻ có tiền!

???

Tình huống như thế nào?

Mẹ nó tình huống này là tình huống như thế nào!

Tại sao bây giờ a miêu a cẩu gì cũng có thể đến đây hối lộ ta rồi?

Mà nghe được Uông Uy nói ra một câu quen thuộc như vậy, Lê Văn Uyên trực tiếp bối rối, Sở Nguyên Phi bỗng nhiên có tiền, hắn còn có thể hiểu được, dù sao đối phương cũng là trưởng lão, tự thân có tu vi mạnh mẽ!

Nhưng Uông Uy chỉ là một người có tiềm lực được tông môn trọng điểm bồi dưỡng mà thôi, sao cũng bỗng nhiên trở nên có tiền như vậy?

Hắn không hiểu, bây giờ hắn rất là mộng bức!

"Uông Uy!"

"Ngươi nói như vậy là có ý gì?"

Sau khi tỉnh táo lại, Lê Văn Uyên lập tức nhìn chằm chằm vào Uông Uy hỏi một câu như vậy.

"Lê trưởng lão!"

"Chính là ý mà ngươi hiểu đó!"

"Nếu như ngươi không muốn thì thôi đi!"

"Cùng lắm thì ta tìm những trưởng lão khác hỗ trợ cũng được, dù sao ta cũng chỉ phạm mấy cái lỗi vặt mà thôi, cũng không phải là chuyện lớn lao gì!"

Nghe được Lê Văn Uyên tra hỏi mình như vậy, Uông Uy cũng nắm chắc thắng lợi trong tay lên tiếng nói.

"Tiểu Uông!"

"Ngươi nói như vậy thì quá khách sáo rồi!"

"Dù sao chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, nếu ta không giúp ngươi thì ai sẽ giúp ngươi đây!"

"Ngươi yên tâm đi, sau này trong tông môn, ta bảo kê ngươi!"

Cười cầm lấy thần giới mà Uông Uy đưa tới, Lê Văn Uyên trực tiếp vỗ ngực bảo đảm.

"Mẹ nó!"

"Sống mấy ngàn năm, cuối cùng ta vẫn trở thành nô lệ của đồng tiền!"

"Nếu như có thể sống lại một đời, ta hi vọng là thời khắc này có thể đến sớm hơn một chút, đừng để ta đợi thêm mấy ngàn năm!"

Nhìn ba cái thần giới trong tay, Lê Văn Uyên cũng nở một nụ cười ngây ngô tự lẩm bẩm, dù sao chỉ mới một lát thôi mà hắn đã mơ mơ hồ hồ nhận được một trăm mười vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh, nếu đổi lại là bất kỳ người nào thì cũng đều cảm thấy giống như là mình đang nằm mơ!

Sau đó!

Bưng trà đổ nước, bóp vai bóp chân!

Lê Văn Uyên giống như một hạ nhân, không ngừng đi qua đi lại giữa ba người Diệp Phong, Sở Nguyên Phi và Uông Uy, hắn muốn chứng minh là bọn họ tiêu tiền tuyệt đối đáng giá!

Về phần mặt mũi của người làm trưởng lão như hắn, so với tiền tài thì chẳng đáng là cái gì cả!

"Tiểu Long là tình huống như thế nào?"

"Cho dù là nhường thì cũng đã nhường đến mức quá đáng rồi đó!"

Mặc dù Lê Văn Uyên vẫn luôn đi qua đi lại giữa ba người Diệp Phong, Sở Nguyên Phi và Uông Uy nhưng mà thỉnh thoảng hắn cũng sẽ chú ý tình huống ở trên lôi đài số tám một chút, khi hắn chú ý tới tên củi mục Hoắc Sơn lại đè đầu Tiểu Long đánh thì trên mặt cũng lộ ra vẻ giật mình.

Một bên khác!

"Khảo hạch vẫn còn đang tiếp tục!"

"Vậy bây giờ ta kiểm tra sản phẩm bại gia hôm nay trước đi!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong lập tức kiểm tra sản phẩm bại gia đổi mới hôm nay!

Sản phẩm bại gia hôm nay: Cửu Phẩm Cửu Giai Ngự Lôi Phù *10000000

Ngự Lôi Phù: Một loại phù lục mạnh mẽ, sau khi sử dụng thì có thể khống chế một đạo lôi điện kinh khủng sau đó công kích bất kỳ một mục tiêu nào, thời gian khống chế là năm canh giờ, nếu như trong vòng năm canh giờ mà vẫn không có sử dụng lôi điện bị khống chế thì lôi điện sẽ tự động tiêu tán!

"Ồ!

"Cái đồ chơi này có chút thú vị nè!"

"Nếu như dùng để đánh chuột đất thì chẳng phải là có thể đánh rất chuẩn xác hay sao?"

Sau khi kiểm tra xong tình huống của sản phẩm bại gia hôm nay, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng phá của.

"Sở trưởng lão!"

"Ta muốn hỏi ngươi một chút chuyện!"

Sau đó, Diệp Phong nhìn về phía Sở Nguyên Phi đang đứng bên cạnh lên tiếng hỏi thăm.

Hả?

Sau câu nói này nghe lại quen thuộc như vậy?

Nghe được câu nói quen thuộc này, Sở Nguyên Phi cũng sững sờ, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, trực tiếp đưa mắt nhìn về phía Hoắc Sơn trên lôi đài số tám.

"Hoắc cung chủ!"

"Hình như Diệp thiếu lại muốn phá của nữa rồi!"

"Mà hình như ta phải làm thay công việc của ngươi!"