← Quay lại trang sách

Chương 1051 Ta cảm thấy Diệp thiếu là đang cố ý nhằm vào ta nhưng ta không có chứng cứ! (2)

Nghe Diệp Phong xong, sau đó Lê Văn Uyên cả người đều muốn điên rồi, hắn cảm thấy Diệp Phong đang nhằm vào hắn nhưng mà hắn không có chứng cứ!

"Làm sao bây giờ?"

"Có nên nộp phí báo danh đắc đỏ này hay không?"

"Nộp, trong lòng ta đau đớn hơn nữa còn không có công tác phí!"

"Không nộp, ta lại không muốn bỏ qua cơ hội có thể dương danh thần giới này, thật là tốt xoắn, tại sao trước đó ta lại từ chối nhanh như vậy chứ, tại sao không thể chờ Diệp thiếu nói xong tất cả tình huống rồi mới quyết định!"

Lúc này, Lê Văn Uyên cũng rơi vào bên trong xoắn xuýt, hắn cũng không có để ý lắm chuyện có thể tùy ý sử dụng Cửu Phẩm Cửu Giai Ngự Lôi Phù, hắn chỉ để ý là dựa vào một ngàn vạn tấm Ngự Lôi Phù quét ngang Thần Táng Cốc, sau đó để cho mình dương danh thần giới!

Một lát sau!

"Diệp thiếu!"

"Phí báo danh này, ta nộp!"

Do dự hồi lâu, Lê Văn Uyên vẫn quyết định nộp phí báo danh, sau đó lấy được cơ hội dương danh thần giới này!

"Được!"

"Nếu như ngươi đã nộp phí báo danh thì đến lúc đó có thể tham dự vào trò chơi nhỏ đánh chuột đất này!"

Nhìn thấy Lê Văn Uyên lưu luyến không rời đưa một cái thần giới tới, Diệp Phong cũng cười nói một câu, sau đó nhanh chóng cầm lấy thần giới mà đối phương đưa tới.

"Diệp thiếu!"

"Sở trưởng lão!"

"Uông Uy huynh!"

"Ta không phụ sự mong đợi của mọi người, rốt cục dựa vào thực lực chân thật thông qua được khảo hạch nhập tông!"

Đúng lúc này, giọng nói tràn đầy đắc ý của Hoắc Sơn cũng vang lên bên cạnh.

???

Dựa vào thực lực chân thật thông qua được khảo hạch nhập tông?

Lẽ nào ngươi cho là chúng ta mù hay sao?

Nghe được Hoắc Sơn nói chuyện không biết xấu hổ như vậy, trong nháy mắt mặt Lê Văn Uyên treo đầy hắc tuyến, sau đó gọi tên đệ tử nội môn tên là Tiểu Long đang đứng bên cạnh Hoắc Sơn đó tới.

"Tiểu Long!"

"Nói xem, tại sao trong khảo hạch thực chiến ngươi lại nhường Hoắc Sơn đó?"

"Không đúng, những thao tác mà ngươi làm không phải là nhường, phải nói là nhắm mắt làm ngơ mới đúng!"

Đi đến một bên, Lê Văn Uyên mặt lộ vẻ uy nghiêm nhìn về phía Tiểu Long lên tiếng chất vấn.

"Lê trưởng lão!"

"Ta cũng không muốn!"

"Nhưng hắn cho thật sự nhiều lắm!"

Nghe được Lê Văn Uyên chất vấn, Tiểu Long cũng thần sắc hốt hoảng giải thích rõ cho hắn biết.

"Ừm?"

"Cho nhiều lắm?"

"Vậy ngươi nói một chút xem hắn cho ngươi bao nhiêu, không được phép giấu diếm!"

Nghe được Tiểu Long nói như vậy, Lê Văn Uyên cũng mặt lộ vẻ hiếu kì hỏi thăm.

"Năm trăm vạn!"

"Ròng rã năm trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh!"

"Lê trưởng lão, nói một câu không dễ nghe, cả đời ta cũng không thể nào kiếm được nhiều cực phẩm Thần Linh Tinh như vậy, cho nên ta thật sự không thể nào từ chối được!"

Nghe được Lê Văn Uyên hỏi thăm như vậy, Tiểu Long lập tức trả lời.

………………………………..

"Cái gì!!!"

"Mẹ nó ngươi chỉ giả thi đấu mà có thể nhận được năm trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh?"

Biết được Tiểu Long lại nhận được năm trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh, Lê Văn Uyên trực tiếp trợn tròn con ngươi thấp giọng kinh hô lên!

"Mẹ nó!"

"Tiểu Long nhường thì có thể dễ dàng nhận được năm trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh!"

"Mà ta ở đây bưng trà đổ nước, vò vai đấm chân, trở lại cung môn còn phải giúp hai người Sở Nguyên Phi và Uông Uy gánh chịu sự trừng phạt mà bọn họ vốn phải chịu, mà làm như vậy mẹ nó ta chỉ mới nhận được một trăm mười vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh, kết quả là mẹ nó lúc nãy ta còn xem nó như là phí báo danh đưa ngược lại, ta như vậy có phải là quá thê thảm rồi hay không!"

Nghĩ đến tất cả những gì mà mình đã gặp được, lại nghĩ tới Tiểu Long nhẹ nhõm cầm được năm trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh, so sánh một cái, trong nháy mắt Lê Văn Uyên lập tức cảm thấy khó chịu, hơn nữa còn là khó chịu đến tê tâm liệt phế!

"Không được!"

"Té ngã từ chỗ nào thì phải nắm tay người khác đứng lên từ chỗ đó!"

Nghĩ đến đây, Lê Văn Uyên trực tiếp quay qua nhìn Tiểu Long.

"Lê trưởng lão!"

"Có phải là ngươi muốn cướp lợi ích mà ta nhận được đúng không?"

"Hoắc Sơn huynh nói nếu như ngươi dám cướp lợi ích của ta thì hắn sẽ nói Diệp thiếu chơi ngươi!"

Nhìn thấy Lê Văn Uyên dùng ánh mắt hoàn toàn không có ý tốt nhìn về phía mình, Tiểu Long cũng nhận ra được cái gì sau đó trực tiếp nhìn về phía Lê Văn Uyên lên tiếng nhắc nhở.

Hả?

Nếu như ta cướp đoạt lợi ích của ngươi thì Hoắc Sơn đó sẽ nói Diệp thiếu chơi ta?

Vậy Diệp thiếu sẽ dùng cái gì chơi ta?

Nghe được Tiểu Long nhắc nhở, Lê Văn Uyên bỗng nhiên nghĩ tới một ngàn vạn tấm Cửu Phẩm Cửu Giai Ngự Lôi Phù đó, sau đó toàn thân đột nhiên run rẩy, trong mắt cũng toát ra vẻ sợ hãi!

"Ha ha ha!"

"Tiểu Long, ngươi đang nói gì đó!"

"Ta thân là trưởng lão, lẽ nào ta sẽ ham chút tiền tài này của ngươi hay sao?"

Sau đó, Lê Văn Uyên nở một nụ cười to lên tiếng giải thích.

"Tiểu Lê!"

"Tới, giúp ta rót chén trà, thuận tiện giúp ta xoa xoa vai!"

Đúng lúc này, giọng nói của Hoắc Sơn vang lên bên cạnh.

Hả?

Tiểu Lê?

Mẹ nó, ngươi chỉ là một tên củi mục mà cũng dám kêu ta là Tiểu Lê?

Là ngươi nhẹ nhàng hay là do ta đã không cầm đao nổi nữa?

Nhìn thấy Hoắc Sơn cũng dám gọi mình như thế, sắc mặt Lê Văn Uyên cũng trở nên khó coi sau đó trực tiếp đi thẳng tới chỗ Hoắc Sơn.

"Hoắc Sơn!"

"Mặc dù ta không biết trong thời gian một trăm năm này ngươi đã trải qua những gì!"

"Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết là trong mắt của ta ngươi vẫn là một tên củi mục, muốn ta bưng trà đổ nước vò vai đấm chân cho ngươi là chuyện không thể nào xảy ra được!"

Đi đến trước mặt Hoắc Sơn, Lê Văn Uyên mặt lộ vẻ khinh thường lên tiếng nói.

"Hoắc đại nhân!"

"Ta tới pha trà cho ngươi!"

"Hoắc đại nhân!"

"Ta tới vò vai cho ngươi!"

Nhưng mà hai người Sở Nguyên Phi và Uông Uy đang đứng bên cạnh nhìn thấy tình huống này thì trực tiếp đứng dậy hô.

"Không tệ!"

"Hai người các ngươi biểu hiện coi như không tệ, so với Tiểu Lê đó thì mạnh hơn nhiều lắm!"