Chương 1059 Hai người các ngươi giải thoát, vậy ta làm sao bây giờ?
Bởi vì ta còn chưa chuẩn bị xong a!"
"Nếu như nó dám bổ ta ở thời điểm này thì có thể nói là nó đã phế đi!"
"Cho nên nó phải đợi ta chuẩn bị xong đồng thời đạt được ta cho phép thì nó mới có thể đánh Thiên Đạo lôi kiếp xuống bổ ta!"
Nghe được Lê Văn Uyên hỏi thăm, Diệp Phong cũng cười giải thích rõ cho hắn biết.
………………………………………………..
???
Cũng bởi vì ngươi chưa chuẩn bị xong cho nên Thiên Đạo kiếp vân phải chờ ngươi?
Thậm chí cần phải được ngươi cho phép thì nó mới dám bổ?
Ngươi có cần phải trâu bò như vậy hay không hả!
Nghe được Diệp Phong giải thích như vậy, Lê Văn Uyên bị kinh hãi thật sự, hắn hoàn toàn không ngờ được là mẹ nó độ kiếp còn có thể độ kiếp như thế!
"Lê trưởng lão!"
"Ngươi đừng có ngạc nhiên như vậy!"
"Còn nhớ rõ hôm qua cỗ Thiên Đạo uy áp bao phủ toàn bộ Thiên Tinh Thành đó hay không?"
"Lúc ấy chắc chắn là ngươi đang bị trấn áp, nhưng ta và Uông Uy lại đi theo Diệp thiếu và Hoắc đại nhân đi đến chỗ có người độ kiếp, cụ thể là chuyện gì xảy ra thì ta không thể nói kỹ càng với ngươi nhưng ta có thể nói với ngươi là người độ kiếp đó dẫn xuất Đệ Cửu Trọng Thiên Đạo kiếp vân, sau đó bị thủ hạ của Diệp thiếu thọc bảy mươi vạn đao!"
"Có thể nói, ở trong mắt chúng ta Thiên Đạo kiếp vân là tồn tại vô thượng, nhưng ở trong mắt Diệp thiếu thì nó chính là cái đồ rác rưởi có thể tùy tiện đâm chơi đó!"
Nhìn thấy vẻ khiếp sợ hiện rõ ở trên mặt của Lê Văn Uyên, Sở Nguyên Phi cũng dùng thần thức truyền âm lên tiếng nhắc nhở.
"Thì ra là thế!"
"Chẳng trách tất cả các ngươi đều không xem Thiên Đạo kiếp vân ra gì!"
Nghe được Sở Nguyên Phi nhắc nhở như vậy, Lê Văn Uyên mới hiểu rõ ra.
...
"Sở trưởng lão!"
"Nói thật, ta đã có chút không gánh được!"
"Tất cả mọi người đều là độ kiếp, nhưng phương thức độ kiếp của Diệp thiếu sao lại chênh lệch với chúng ta nhiều như vậy chứ!"
Nhìn thấy Diệp Phong nằm trên ghế xích đu đi ngủ, sau đó Thiên Đạo kiếp vân bổ ra một đoạn nhỏ một đoạn nhỏ Thiên Đạo lôi kiếp, dùng phương thức cực kỳ ôn nhu đánh vào người Diệp Phong, cảnh tượng này khiến cho Lê Văn Uyên kinh hãi, sau đó quay qua nhìn Sở Nguyên Phi đang đứng bên cạnh lên tiếng hỏi thăm.
"Đừng nói ngươi gánh không được!"
"Ta cũng có chút gánh không được a!"
"Loại phương thức độ kiếp này, mẹ nó ta cũng là lần đầu tiên gặp được đó!"
"Hơn nữa ngươi có phát hiện ra hay không, Diệp thiếu ngủ rất say sưa, như vậy thì chứng minh là lực lượng ẩn chứa bên trong mỗi một đoạn nhỏ Thiên Đạo lôi kiếp đó không những sẽ không tạo thành tổn thương và đau đớn cho Diệp thiếu mà ngược lại sẽ mang tới cho hắn một cảm giác cực kỳ sảng khoái, mà sau khi lực lượng ẩn chứa bên trong một đoạn nhỏ Thiên Đạo lôi kiếp đó hoàn toàn biến mất thì đoạn Thiên Đạo lôi kiếp tiếp theo mới bổ xuống!"
"Nói cách khác, chúng ta độ kiếp, Thiên Đạo kiếp vân tuyệt đối không nương tay một chút nào!"
"Mà Diệp thiếu độ kiếp, Thiên Đạo kiếp vân lại hầu hạ hắn giống như là tổ tông của mình!"
Nghe được Lê Văn Uyên hỏi thăm, Sở Nguyên Phi cũng cười khổ nói ra ý nghĩ của mình.
Một lát sau!
"Rốt cục phải kết thúc!"
"Nếu như còn tiếp tục như vậy nữa thì ta sẽ khó chịu đến chết mất!"
Nhìn thấy Thiên Đạo kiếp vân trên không trung bắt đầu tiêu tán, hai người Lê Văn Uyên và Sở Nguyên Phi cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, dù sao hai người bọn họ có tu vi Thần Kiếp Cảnh Tam Trọng, như vậy thì chứng minh là bọn họ đã vượt qua được đệ nhất trọng, đệ nhị trọng và đệ tam trọng Thiên Đạo kiếp vân!
Nhưng bây giờ thấy Diệp Phong dùng phương thức thoải mái như vậy để thuận lợi độ kiếp thành công, lại nghĩ tới ba lần độ kiếp cửu tử nhất sinh của mình trước đó, tâm lý của bọn họ thật sự có chút không có ổn định!
Tổng kết một câu chính là khó khăn mà mình gặp phải tuy là đáng sợ nhưng khi nhìn thấy người khác hưởng thụ được cảm giác vui vẻ lại khiến cho mình càng lo lắng hơn nữa!
"Đinh! Bởi vì Hoắc Sơn sớm kết thúc con đường trang bức cho nên nhiệm vụ ngẫu nhiên có thời hạn ba ngày cũng kết thúc sớm!"
"Đinh! Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên, ban thưởng năm trăm vạn điểm phá sản, ban thưởng đột phá một cái tiểu cảnh giới, ban thưởng Vô Ngân Huyền âm Thủy *10000 ấm!"
Sau khi Thiên Đạo kiếp vân bắt đầu tiêu tán, Diệp Phong vẫn còn ngủ say, giọng nói của hệ thống lại vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.
Oanh!
Ngay sau đó, một luồng khí tức đột phá lại bộc phát từ trong cơ thể của Diệp Phong một lần nữa.
Mà Thiên Đạo kiếp vân vừa mới tiêu tán cũng nhanh chóng ngưng tụ lại ở trên không trung một lần nữa, nhưng mà lần này Thiên Đạo uy áp lại tăng lên một cấp bậc, bởi vì lần này Diệp Phong dẫn xuất ra đệ nhị trọng Thiên Đạo kiếp vân!
"Ngọa tào!"
"Vừa đột phá xong, lại mẹ nó đột phá?"
"Hơn nữa còn là đột phá trong giấc ngủ?"
Mà thấy cảnh này, ba người Uông Uy, Sở Nguyên Phi và Lê Văn Uyên đều hai mắt trợn tròn che miệng kinh hô lên, phải biết, cho dù là Thiên Đạo kiếp vân vừa mới xuất hiện cũng không dám tạo ra một chút xíu tiếng động nào, chỉ sợ đánh thức Diệp Phong, như vậy bọn họ nào dám tạo ra tiếng động chứ!
...
"Sở trưởng lão!"
"Giúp một chút, dùng chưởng đao đánh cho ta ngất xỉu đi!"
"Ta thật sự không thể nhịn được nữa cho nên hãy để cho ta hạnh phúc hôn mê đi!"
Nhìn thấy Thiên Đạo kiếp vân bổ ra một đoạn nhỏ một đoạn nhỏ Thiên Đạo lôi kiếp lần nữa, Lê Văn Uyên trực tiếp không chịu nổi, sau đó nhìn về phía Sở Nguyên Phi đang đứng bên cạnh, chỉ vào sau gáy của mình lên tiếng thỉnh cầu.
"Lê trưởng lão!"
"Ta cũng nhìn không được!"
"Lúc trước chúng ta độ kiếp, đó thật sự là cửu tử nhất sinh, bây giờ nhớ lại thì ta vẫn còn có chút nghĩ mà sợ nhưng bây giờ lại nhìn thấy Diệp thiếu dùng phương thức thoải mái dễ chịu như vậy để độ kiếp trong lòng của ta khó chịu cực kỳ!"