← Quay lại trang sách

Chương 1223 Hai tên điên này chơi lớn như thế sao?

“Nam tử mặc áo đen này rốt cuộc là ai?”

“Vậy mà có thể dọa cho hai ngươi điên kia thành như thế.”

Chú ý tới dáng vẻ hoảng sợ của hai ngươi Diệp Tiểu Kiếm và Diệp Tiểu Phủ lúc này, mọi ngươi xung quanh đều toát ra vẻ giật mình. Bọn họ không nghĩ tới, tên nam tử mặc đồ đen trước mắt lại khiến cho hai ngươi điên kia hoảng sợ như thế.

“Chủ nhân.”

“Chuyện nhỏ này giao cho ta đi.”

“Ta nhất định sẽ chỉ đạo bọn họ thật tốt.”

Nghe được mệnh lệnh của Diệp Phong, Diệp Tiểu Hắc cũng toát ra vẻ mặt hưng phấn, sau đó liền đưa theo Diệp Tiểu Kiếm và Diệp Tiểu Phủ rời khỏi phòng.

Trong chỗ tối.

“Hôm nay chủ nhân muốn phá là Lạc Thần Minh Chỉ.”

“Hơn nữa, còn phải vẽ bức tranh rác rưởi nhất.”

“Ta đứng nhìn xem cuộc vui này hẳn là không xảy ra vấn đề gì.”

Diệp Tiểu Quái đi cùng Diệp Tiểu Hắc tới lúc này cũng đứng ở một nơi bí mật gần đó lẩm bẩm.

Một bên khác.

“Ba vị.”

“Nếu các ngươi đã biết mục đích ta mời các ngươi tới.”

“Vậy ta cũng không nhiều lời nữa.”

“Các ngươi lập tức bắt đầu đi.”

Sau khi Diệp Tiểu Hắc đưa Diệp Tiểu Kiếm và Diệp Tiểu Phủ rời đi, Diệp Phong lộ ý cười nhìn về phía Chu Trường Phong, Trịnh Dương và Tôn Tiểu Long nói.

???

“Sau khi hai người điên kia tìm chúng ta tới, cái gì cũng không nói, chỉ bổ một trận.”

“Chúng ta có thể biết mục đích cọng lông gì?”

“Còn lập tức bắt đầu.”

“Chúng ta mẹ nó cũng không biết phải làm gì.”

Sau khi nghe được lời của Diệp Phong, ba người tủi thân muốn khóc, dù sao nỗi khổ của bọn hắn chẳng ai biết.

“Diệp ca.”

“Cái kia... cái kia, ta còn chưa nói cho bọn hắn biết phải làm gì.”

Đúng lúc này âm thanh của Tống Thiên Hà vang lên.

“Cái gì?”

“Còn chưa cho bọn hắn biết chuyện phải làm sao?”

“Vậy khi các ngươi tới tìm bọn họ thì mời như thế nào?”

Nghe được lời của Tống Thiên Hà, Diệp Phong giật mình hỏi.

“Diệp ca.”

“Rất đơn giản.”

“Khi tới tìm bọn họ, chỉ nói một câu đại ca ta tìm các ngươi làm vài chuyện, đi với ta một chuyến.”

“Kết quả bọn họ là người không hiểu chuyện.”

“Sau đó Tiểu Kiếm đại nhân và Tiểu Phủ đại nhân vì có thể mời được bọn hắn, bắt đầu bổ.”

Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Tống Thiên Hà cũng vội vàng giải thích.

???

“Tới liền bắt người ta đi cùng các ngươi?”

“Người ta không đi, các ngươi lập tức bổ ngươi ta?”

“Phương thức mời người này của các ngươi cũng thật trâu bò.”

Nghe Tống Thiên Hà giải thích xong, trên mặt Diệp Phong đen sì. Hắn thật sự không nghĩ tới ba tên này lại dùng cách đó để mời người về giúp đỡ.

“Ba vị.”

“Nếu các ngươi chưa biết phải làm gì.”

“Vậy ta đơn giản nói cùng các ngươi một chút.”

“Trong tay ta có chút giấy rách, cần các ngươi vẽ tranh lên trên.”

“Có điều, không phải vẽ tranh đơn giản, mà là một cuộc thi vẽ tranh, mà các ngươi cần so đấu là xem ai vẽ xấu nhất.”

Sau đó Diệp Phong nhìn về phía ba người nói rõ tình huống.

???

Thi vẽ tranh?

Sau đó xo vẽ xấu hơn?

Lại còn vẽ trên giấy rách?

Ngươi cố ý gọi chúng ta tới là để nhục nhã chúng ta sao?

Sau khi nghe được lời của Diệp Phong trên mặt 3 ngươi đều nổi lên vẻ tức giận, dù sao bọn họ cũng là cường giả họa đạo, kỹ thuật vẽ là kiến thức cơ bản của bọn hắn.

“Diệp thiếu gia.”

“Tại sao phải so xem ngươi nào vẽ xấu hơn?”

“Nói thật, ta cảm giác loại vẽ tranh thi đấu này không có bất kỳ ý nghĩa gì.”

Sau đó Chu Trường Phong lấy dũng khí nói ra ý nghĩ của mình.

“Ah.”

“Không có ý nghĩa gì sao?”

“Nhưng ta đang dự định, ai trong các ngươi thắng ta sẽ khen thưởng cho người đó một bức Lạc Thần Minh Chỉ.”

“Đúng rồi.”

“Ta muốn các ngươi đến tiến hành cuộc thi, phần thưởng là Lạc Thần Minh Chỉ, ta chuẩn bị hơn ba vạn tấm.”

“Có điều nếu các ngươi cảm thấy không có ý nghĩa, vậy thì đi đi.”

Sau khi nghe được lời của Chu Trường Phong, Diệp Phong lộ ra vẻ mặt không quan trọng nói.

“Cái gì?”

“Cuộc thi vẽ tranh này còn có thưởng?”

“Mà khen thưởng lại là Lạc Thần Minh Chỉ?”

“Mà số lượng Lạc Thần Minh Chỉ còn đến số lượng kinh khủng hơn ba vạn tấm?”

Nghe được lời Diệp Phong, ba người Chu Trường Phong, Trịnh Dương và Tôn Tiểu Long kinh hãi đến mức tròng mắt thiếu chút rơi ra ngoài.

“Diệp thiếu gia.”

“Lời của Chu Trường Phong chỉ đại diện cho ý nghĩ của hắn.”

“Còn ta thì cảm thấy loại cuộc thi vẽ tranh đặc biệt này lại cực kỳ thú vị.”

“Diệp thiếu gia.”

Đối với cuộc thi vẽ đặc biệt này, cá nhân ta cảm thấy hứng thú vô cùng.”

“Cho nên ta rất nguyện ý tham gia.”

Sau khi tỉnh táo lại, hai ngươi Trịnh Dương và Tôn Tiểu Long vội vàng biểu lộ thái độ của mình.

Sau khi nghe được lời này của hai người, Chu Trường Phong đứng một bên lập tức choáng váng, trong lòng mắng to: “Hai tên khốn kiếp này, biết có khen thưởng tốt như thế lập tức bán ta.”

“Diệp thiếu gia.”

“Kỳ thật lời của ta còn chưa nói hết.”

“Tuy loại thi vẽ tranh này không có ý nghĩa nhưng rất thú vị.”

“Cho nên ta cũng rất muốn tham gia.”

“Sau đó Chu Trường Phong vội vàng cứu chữa.”

Nghe được lời của ba người Diệp Phong cũng toát ra ý cười. sau đó nói thẳng: “Nếu các ngươi đều rất muốn tham gia vậy cuộc thi vẽ tranh đặc biệt này liền tiến hành đi.”

“Nhưng mà..”

“Ta muốn cảnh cáo trước.”

“Tuy thắng sẽ nhận được Lạc Thần Minh Chỉ nhưng nếu thua cũng sẽ có trừng phạt tương ứng.”

“Mà trừng phạt chính là thua một lần ta để Tiểu Kiếm quẹt các ngươi một kiếm.”

???

Thua còn bị phạt?

Mà trừng phạt lại là chém chúng ta?

Nghe được lời này của Diệp Phong, trong mắt ba người đều toát ra vẻ hoảng sợ. Bọn họ thật sự đã bị chém đến sợ.

“Hệ thống.”

“Cho Tiểu Kiếm trở về đi.”

“Còn Tiểu phủ, để hắn tiếp tục luận bàn với Tiểu Hắc.”

Lúc này Diệp Phong ra lệnh với hệ thống.

Một bên khác.

“Mẹ nó!”

“Chơi là cùng chơi.”

“Nhưng vì sao đến cuối cùng chỉ có một mình ta tiếp nhận tất cả đau khổ?”

Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm chuẩn bị rời đi, Diệp Tiểu Phủ đã bị đánh thành đầu heo cũng lộ ra sắc mặt sụp đổ hô lớn.

“Lão bát.”

“Ta biết bây giờ ngươi rất khó chịu.”

“Nhưng bất kể ngươi khó chịu như thế nào.”

“Lục ca cũng không thể ở lại giúp ngươi.”

“Cho nên bái bai!”