Chương 1241 Một giải thi đấu chèo thuyền mà thôi, có cần chơi hoa dạng như vậy hay không!
Tiểu hữu!"
"Ta vừa mới nghĩ nghĩ, việc hay như thế ta không nên bỏ qua!"
"Cho nên, ta muốn tham gia thi đấu chèo thuyền, không biết có thể cho một cơ hội hay không?"
"Tiểu hữu!"
"Ta đi vào Mê Hồn Chi Hồ này đã mấy năm!"
"Nói thật, cả ngày ngâm trong hồ, đầu óc ta cũng bị nước vào, cho nên ngươi xem có thể cũng cho ta một cơ hội tham gia thi đấu chèo thuyền hay không?"
Lúc này, lão giả râu trắng và lão giả áo đen vừa xoa bóp cho Hồng Soái vừa cung kính nói ra thỉnh cầu của mình.
Hả?
Tình huống như thế nào?
Hai lão đầu này thực lực hơn ta xa!
Nhưng bây giờ nghe nói tới Không Minh Hồn Diễm Thụ, không phải sẽ bắt lấy ta, sau đó bức bách ta giao ra sao?
Sao còn xoa bóp cho ta nữa?
Nhìn hai tên lão giả một trái một phải vò vai xoa chân cho mình, Hồng Soái cũng tỏ vẻ giật mình, bởi vì kịch bản không giống như hắn nghĩ!
Phải biết, hắn đã chuẩn bị mời Diệp Tiểu Kiếm ra tay!
Mà Hồng Soái không biết là thật ra thì hai tên lão giả khi vừa mới nghe được Không Minh Hồn Diễm Thụ thì có tâm tư giết người đoạt bảo, nhưng mà lại bị Diệp Tiểu Kiếm ở xa xa phóng thích ra một tia sát ý trấn trụ!
"Lão Bạch!"
"Cảm nhận được sao?"
"Sát ý kinh khủng khiến cho người ta sợ hãi!"
Lúc này, lão giả áo đen đang xoa bóp cho Hồng Soái cũng dùng thần thức truyền âm hỏi lão giả râu trắng, mà trong giọng nói của hắn tràn đầy sợ hãi vô tận!
"Lão Hắc!"
"Đừng nói nữa!"
"Mẹ nó vừa rồi ta suýt chút sợ tè ra quần!"
"Đám người này chúng ta không thể trêu vào, cho nên hãy bỏ ý nghĩ giết người đoạt bảo đi, nếu không, mình chết như thế nào cũng không biết!"
Nghe được lão giả áo đen nói như vậy, lão giả râu trắng cũng run lên đáp lại.
"Được thôi!"
"Nếu các ngươi muốn tham gia như vậy!"
"Vậy ta cho các ngươi một cơ hội!"
"Như vậy đi!"
"Các ngươi đi tới chỗ đại ca ta chờ, ta phải đi hỏi những người khác một chút!"
Nói xong, Hồng Soái trực tiếp bơi đến nơi xa!
...
"Chủ nhân!"
"Bây giờ hai lão đầu đang đi tới chỗ chúng ta vừa mới có ý giết người đoạt bảo!"
"Có cần ta dạy dỗ bọn họ một chút hay không?"
Nhìn lão giả râu trắng và lão giả áo đen đi tới, Diệp Tiểu Kiếm cũng quay qua nói rõ tình huống với Diệp Phong.
"Cái gì!"
"Bọn họ muốn giết người đoạt bảo?"
"Mẹ nó, đó không phải là trùm phản diện mà ta ngày nhớ đêm mong hay sao?"
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói như vậy, Diệp Phong trực tiếp hưng phấn lên, sau đó vội vàng nói: "Tiểu Kiếm, ngươi tuyệt đối đừng có hù dọa bọn họ đó, để bọn họ đoạt!"
"A!"
"Chủ nhân!"
"Nhưng ta đã hù dọa!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Kiếm cũng mặt lộ vẻ lúng túng lên tiếng giải thích.
???
Đã hù dọa?
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói như vậy, trong nháy mắt trên mặt Diệp Phong treo đầy hắc tuyến, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Ta nói tại sao hai lão đầu đó đi đường hai chân cứ run lên, hóa ra là bị hù, mẹ nó ta còn cho là bọn họ đi đứng không tốt đâu!"
"Được rồi!"
"Dù sao cũng đã hù dọa, như vậy cũng nên đánh một trận!"
"Trực tiếp dạy bọn họ làm người đi!"
Sau đó, Diệp Phong quay qua nói với Diệp Tiểu Kiếm quyết định của mình!
Cùng lúc đó, Hồng Soái cũng đang nhanh chóng mời mấy người còn lại trong Mê Hồn Chi Hồ!
Một lát sau!
"Chư vị!"
"Ta tổ chức giải thi đấu chèo thuyền này cũng không phải là giải thi đấu chèo thuyền bình thường!"
"Kế tiếp, ta nói cho các ngươi biết quy tắc!"
Nhìn sáu người trước mắt, Diệp Phong cũng nở một nụ cười, sau đó nói quy tắc giải thi đấu mà hắn đã thương nghị với Diệp Tiểu Kiếm.
???
Tự chúng ta đóng thuyền, nhưng mà đáy thuyền phải có tám cái lỗ thủng?
Không chỉ có như thế, còn muốn bố trọng lực kết giới và trận pháp đặc thù ảnh hưởng tay trái tay phải trên thuyền gỗ chúng ta?
Mà quan trọng nhất là chúng ta còn phải áp chế tu vi ở Đạo Đồ Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong?
Nghe được Diệp Phong nói ra mấy cái quy tắc này, cho dù là sáu người được mời hoặc là Hồng Soái đều giật mình, bọn họ không ngờ được là chỉ một cái giải thi đấu chèo thuyền phổ phổ thông thông mà Diệp Phong lại chơi ra nhiều trò như vậy!
"Diệp thiếu!"
"Quy tắc nhiều, ta không sợ!"
"Giải thi đấu độ khó cao, ta cũng không sợ!"
"Nhưng mà ta chỉ có một lo lắng là trong tay ngài có hay không có Không Minh Hồn Diễm Thụ đã tuyệt tích!"
"Mà chỉ cần trong tay của ngài có Không Minh Hồn Diễm Thụ, như vậy thì cho dù khó khăn lớn như thế nào ta cũng sẽ liều hết đối mặt và khắc phục!"
Lúc này, một tráng hán đầu trọc tiến lên một bước, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Phong nói ra ý nghĩ của mình.
Bành! Bành! Bành!
Nghe được tráng hán đầu trọc nói như vậy, Diệp Phong không có trả lời mà là trực tiếp lấy ra mấy trăm cây Không Minh Hồn Diễm Thụ cao tới hơn mười mét.
Tê!
Nhìn mấy trăm cây Không Minh Hồn Diễm Thụ cao tới hơn mười mét, hơn nữa toàn thân đều có bạch sắc hỏa diễm thiêu đốt trước mắt, sáu người dự thi và Hồng Soái đều hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ hoàn toàn không ngờ được là trong tay Diệp Phong không chỉ có một cây mà là mấy trăm cây!
………………………………………………………………………………...
"Hô!"
Nhìn mấy trăm cây Không Minh Hồn Diễm Thụ có bạch sắc hỏa diễm thiêu đốt trước mắt, tráng hán đầu trọc cũng thở dài một hơi, sau đó cố nén kích động nói ra: "Diệp thiếu, phần thưởng không có vấn đề, vậy chừng nào chúng ta bắt đầu!"
"Có thể bắt đầy ngay bây giờ!"
"Nhưng mà ta chỉ cho các ngươi hai canh giờ đến chế tạo thuyền gỗ của mình!"
"Nếu như trong thời gian quy định mà không có chế tạo xong thuyền gỗ thì coi như mất tư cách dự thi!"
Nghe được tráng hán đầu trọc hỏi thăm, Diệp Phong cũng giải thích rõ cho hắn biết.
"Này!"
"Các ngươi muốn làm gì?"
Nhìn thấy sáu người sau khi nghe lời của mình thì quay người muốn chạy tới nơi xa, Diệp Phong cũng vội vàng hô to lên.
"Diệp thiếu!"
"Chúng ta đi rừng cây nhỏ bên cạnh đốn cây đóng thuyền a!"
Nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, lão giả râu trắng cũng mặt lộ vẻ nghi ngờ đáp lại.
"Ừm?"