Chương 1245 Quá cảm động! Diệp thiếu đối ta thật là quá tốt rồi!
Thao tác này của ta tuyệt đối ổn!
Tiếp theo, Diệp thiếu chắc chắn sẽ vì quyết định này của ta mà tán dương ta!
Lúc này, Lệ Chấn Sơn nói xong, trên mặt cũng nở một nụ cười tự tin!
Hả?
Không nhận?
Nếu như ngươi không nhận thì ai giúp ta phá của?
Nghe được Lệ Chấn Sơn nói như vậy, Diệp Phong cũng hơi nhíu mày, sau đó lên tiếng gọi Diệp Tiểu Hắc đang đứng cách đó không xa: "Tiểu Hắc, ngươi qua đây một chuyến, cái tên này không hiểu chuyện, ngươi thay ta dạy dỗ hắn một chút!"
???
Ta không hiểu chuyện?
Để Tiểu Hắc đại nhân dạy dỗ ta một chút?
Mẹ nó, đây là tình huống như thế nào!
Thứ ta nên có được không phải là tán dương hay sao, tại sao lại biến thành bị đánh rồi?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lệ Chấn Sơn đang đứng bên cạnh trực tiếp mộng, hắn cảm thấy đầu óc của mình đột nhiên trở nên không đủ dùng!
Mấy phút sau!
"Lệ môn chủ!"
"Bây giờ có nhận đồ hay không?"
Nhìn Lệ Chấn Sơn mặt đã sưng như đầu heo trước mặt, Diệp Phong cũng nở một nụ cười lên tiếng hỏi thăm.
"Muốn!"
"Diệp thiếu, ta muốn!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm lần nữa, Lệ Chấn Sơn không có chút do dự nào, trực tiếp đáp lại, hơn nữa tay phải lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, trực tiếp cầm lấy hai cái Hỗn Độn giới Diệp Phong đưa tới.
"Cái này... đây là!"
"Không Minh Hồn Diễm Thụ đã tuyệt tích?"
Khi Lệ Chấn Sơn xem xét cái Hỗn Độn giới thứ nhất, nhìn thấy bên trong có hơn ba trăm cây Không Minh Hồn Diễm Thụ cao tới hơn mười mét lại có bạch sắc hỏa diễm thiêu đốt, trực tiếp hai mắt trợn tròn kinh hô lên!
Phải biết, thứ này hắn chỉ từng nhìn thấy trên một quyển cổ tịch, nhưng hắn không ngờ được là lúc còn sống hắn lại có thể nhìn thấy thậm chí bảo loại hồn mạnh nhất này!
"Không Minh Hồn Diễm Thụ!"
"Không chỉ có thể tăng thần hồn, còn có thể chữa trị bất kỳ thương tích thần hồn nào!"
"Hơn ba trăm cây Không Minh Hồn Diễm Thụ này có độ cao như vậy thì tối thiểu cũng là năm ngàn năm trở lên, hiệu quả sẽ càng khủng bố hơn nữa!"
"Mà thần hồn của ta từng bị bị thương tích ba lần ở Thiên Đạo Chiến Trường, cho tới bây giờ đều chưa có chữa trị khỏi!"
"Diệp thiếu cho ta những Không Minh Hồn Diễm Thụ này, rõ ràng là muốn ta dùng nó để chữa trị thần hồn!"
Nghĩ đến đây, Lệ Chấn Sơn trên mặt tràn đầy vẻ cảm động!
"Đúng rồi!"
"Còn có một cái Hỗn Độn giới!"
Lúc này, Lệ Chấn Sơn nghĩ đến còn có một cái Hỗn Độn giới, sau đó tràn ngập mong đợi kiểm tra.
"Ừm?"
"Thịt?"
"Các loại thịt Đạo Thú cường đại?"
"Tại sao Diệp thiếu lại đưa những thịt này cho ta?"
"Chẳng lẽ là hắn muốn cho ta bồi bổ thân thể?"
Nhìn thấy bên trong cái Hỗn Độn giới thứ hai tràn đầy nhiều loại thịt Đạo Thú, trên mặt Lệ Chấn Sơn cũng toát ra vẻ nghi hoặc.
………………………………………………………………………………
"Diệp thiếu!"
"Những thứ này là?"
Mặc dù trong lòng đã có phỏng đoán nhưng Lệ Chấn Sơn vẫn quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Phúc lợi!"
"Phúc lợi cho Thí Quỷ Môn các ngươi!"
"Dù sao mấy vạn tên đệ tử Thí Quỷ Môn các ngươi làm việc từ đêm qua cho tới bây giờ quá cực khổ!"
"Cho nên những thứ này coi như phúc lợi tặng cho các ngươi!"
Nói đến đây, Diệp Phong dừng một chút, sau đó tiếp tục nói ra: "Lệ môn chủ, tiếp theo ngươi phải chém những Không Minh Hồn Diễm Thụ đó thành từng khúc củi và những que gỗ, sau đó tìm mấy người có tay nghề tốt hỗ trợ, chúng ta bắt đầu nướng thịt!"
Nghe được Lệ Chấn Sơn hỏi thăm, Diệp Phong cũng nở một nụ cười lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.
???
Những Không Minh Hồn Diễm Thụ này không phải chuẩn bị cho ta?
Mà là muốn chém chúng nó thành từng khúc gỗ và những que gỗ?
Mà những thịt Đạo Thú đó cũng không phải là vì muốn cho ta bồi bổ thân thể mà phải làm thành thịt nướng để khao tất cả mọi người?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lệ Chấn Sơn cả người đều choáng váng!
Hắn hoàn toàn không ngờ được là mình cảm động cả buổi trời kết quả lại là vô bổ!
"Phá của!"
"Quá phá của a!"
"Mặc dù nghe Trường Ca, Đoản Ca nói Diệp thiếu là bại gia tử cực kỳ phát rồ!"
"Nhưng ta thật sự không ngờ được là hắn lại có thể phát rồ tới mức như vậy!"
"Phải biết, đây chính là Không Minh Hồn Diễm Thụ đã tuyệt tích, hơn nữa tất cả đều là năm ngàn năm năm trở lên, thậm chí dù chỉ có một cây lan truyền ra ngoài thì cũng sẽ gây ra một trận chém giết cướp đoạt điên cuồng!"
Lúc này, Lệ Chấn Sơn tỉnh táo lại, dùng ánh mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin mà nhìn Diệp Phong!
...
"Bên kia, chèo thuyền, nã pháo!"
"Bên này, xuyên thịt, nướng!"
"Niềm vui sướng khi phá của chính là đơn giản và thuần túy như vậy!"
Nhìn Lệ Chấn Sơn và một đám đệ tử Thí Quỷ Môn bắt đầu bận bịu, Diệp Phong nằm trên ghế xích đu trên mặt nở một nụ cười tự lẩm bẩm.
"Sư tôn!"
"Là ta, Hoa Ngữ Mộng!"
"Ta có chuyện muốn nói với ngài một chút!"
Đúng lúc này, giọng nói của Hoa Ngữ Mộng chợt vang lên trong đầu Diệp Phong.
"Ừm?"
"Hoa Ngữ Mộng?"
"Đại đồ đệ chơi độc này của ta gặp được chuyện gì sao?"
Nghe được Hoa Ngữ Mộng nói như vậy, Diệp Phong cũng hơi nhíu chân mày một cái sau đó lên tiếng dò hỏi: "Ngữ Mộng, xảy ra chuyện gì?"
"Sư tôn!"
"Thật ra thì cũng không phải là chuyện lớn gì!"
"Chỉ là có người nhờ ta nhắn lại với ngài một câu!"
"Nàng hi vọng ngài có thể cho nàng một cơ hội đi ra hóng gió ở lần rút thăm sau!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Hoa Ngữ Mộng cũng có chút lúng túng nói rõ tình huống.
Hả?
Rút thăm?
Ra hóng gió?
Nghe đến đây, trong đầu Diệp Phong trực tiếp nghĩ đến hai người, đó chính là lão Đại và lão Thất trong đội hộ vệ bại gia chính thức!
"Ngữ Mộng!"
"Người nhờ ngươi nhắn lại là lão đại hay là lão Thất?"
Sau đó, Diệp Phong mặt lộ vẻ hiếu kì hỏi thăm.
"Sư tôn!"
"Là lão đại!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Hoa Ngữ Mộng cũng lập tức trả lời.
"Tốt!"
"Ta biết rồi!"
"Đúng rồi!"
"Dạ Lăng Tuyết, Lý Phi, An Tiểu Tiểu, mấy người các ngươi nếu như phát triển ra đủ bại gia môn đồ ở Huyền Thiên đại lục, phải tranh thủ tăng thực lực phi thăng tới Hỗn Độn Giới đi!"