← Quay lại trang sách

Chương 188 Bởi vì ta không muốn chịu trách nhiệm!

Tần Dao quay đầu nhìn về phía Tần Tử Huyên, "Ta thừa nhận người này lớn lên quả thật rất đẹp, nhưng muội muội à, muội cũng không cần phải nhìn mãi như vậy chứ?"

Nghe vậy, Tần Tử Huyên lập tức lấy lại tinh thần, sắc mặt trở nên đỏ bừng.

Nhìn trạng thái của Tần Tử Huyên lúc này, Tần Dao nhướng mày, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, nàng mở to hai mắt, mở miệng nói: "Người nọ không phải là người phá tấm thân xử nữ của muội chứ?"

Mặt Tần Tử Huyên càng đỏ, nàng nhỏ giọng đáp lại: "Ân..."

Tần Dao vẻ mặt khó có thể tin: "Trùng hợp như vậy?"

Tần Tử Huyên thấp giọng nói: "Muội cũng không biết vì sao có thể gặp hắn ở chỗ này."

Tần Dao qua một hồi lâu, mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, sau khi khiếp sợ qua đi, chính là phẫn nộ, "Vừa vặn, đi, tỷ tỷ dẫn muội đi hỏi hắn một chút ý tứ!"

Nói xong, nàng kéo tay Tần Tử Huyên đi về phía Tô Trần, rất nhanh, nàng đã kéo Tần Tử Huyên đến bên cạnh Tô Trần.

Tần Tử Huyên nhìn Tô Trần, sau đó lại vội vàng cúi đầu, trái tim đập thình thịch, mặt đỏ như quả táo.

⚝ ✽ ⚝

Tần Dao vỗ một chưởng lên bàn, hùng hổ mở miệng nói: "Này!"

Ánh mắt Tô Trần từ ngoài cửa sổ thu lại, sau đó nhìn về phía Tần Dao, ngay sau đó lộ ra một nụ cười: "Có chuyện gì sao?"

Tần Dao trực tiếp bị nụ cười này của Tô Trần làm cho ngây người.

Nhìn cho thật kỹ.

Không đúng không đúng!

Tần Dao vội vàng lắc đầu.

Ta kháo, ta bị sao vậy!

Chẳng phải hắn chỉ đẹp trai hơn một chút thôi sao?

Ta có cần phải vậy không?

Tần Dao không nói nên lời, không dám nhìn Tô Trần nữa, nàng nhìn sang nơi khác, sau đó nói: "Chắc huynh còn nhớ muội muội ta chứ?"

Nói xong, nàng chỉ chỉ Tần Tử Huyên bên cạnh.

Tô Trần nhìn về phía Tần Tử Huyên, hơi sững sờ, sau đó cười nhạt một tiếng, "Lại gặp mặt rồi."

Nghe thấy Tô Trần nói chuyện với mình, mặt của Tần Tử Huyên đỏ đến mang tai, nhưng nàng vẫn lễ phép đáp lại: "Ừm."

Thanh âm rất nhỏ, chỉ có một mình nàng có thể nghe thấy.

Những khách nhân khác trong lầu đều một mặt kinh ngạc nhìn một màn này.

Một vị nam tử nghi hoặc nói: "Người kia là ai? Lại có thể quen biết hai vị tiểu thư này."

Một vị nam khác ghen ghét nói: "Không phải chỉ là dáng dấp đẹp trai một chút thôi sao? Hai vị tiểu thư có cần chủ động bắt chuyện không?"

Một vị nữ tử hâm mộ nói: "Chỉ sợ cũng chỉ có hai vị tiểu thư, mới có thể xứng đôi với vị công tử này a?"

Vị nam tử ghen ghét kia lần nữa nói: "Ta nhổ vào, cái gì gọi là hai vị tiểu thư mới có thể xứng đôi với hắn? Hắn lớn lên đẹp mắt có ích lợi gì? Không có bối cảnh cùng thực lực giống nhau là rác rưởi."

Nghe vậy, nữ tử chung quanh liếc mắt.

Một vị nữ tử tướng mạo thanh tú trong đó nói: "Ngươi cũng không động động cái đầu óc kia của ngươi để suy nghĩ, người ta nếu không có bối cảnh cùng thực lực, có thể có khí chất này? Hai vị tiểu thư này là ai? Đó chính là hai nữ nhi mà thành chủ thương yêu nhất, nhưng mà, vị công tử này khi đối mặt hai vị tiểu thư, biểu hiện cũng rất bình tĩnh, còn rất tự tin, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ người ta là có bối cảnh cùng thực lực, nếu như người ta không có bối cảnh cùng thực lực, có thể biểu hiện ra bình tĩnh tự nhiên như thế?"

Nam tử ghen ghét kia bị khàn giọng không nói nên lời, hắn hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

Cùng lúc đó, Tần Dao che mặt, đối với muội muội của mình cảm thấy im lặng. Nàng ghé miệng vào tai Tần Tử Huyên, thấp giọng nói: "Muội muội, đây chính là tên hỗn đản xâm phạm muội a, muội phải biểu hiện tức giận một chút, nên chất vấn hắn, mà không phải giống như bây giờ, biết không?"

Tần Tử Huyên cắn môi ngọc, gật đầu: "Ân..."

Thấy thế, Tần Dao có chút dở khóc dở cười, nàng biết muội muội của mình có thể đã rơi vào trong đó.

Ai ~

Chỉ có thể dựa vào ta.

Tần Dao lắc đầu, sau đó nhìn người xung quanh, ngay sau đó tay phải vung lên, một đạo bình chướng màu lam trong nháy mắt liền bao phủ Tô Trần cùng Tần Dao và Tần Tử Huyên.

Lúc này, những người khác trong lầu chỉ có thể nhìn thấy một đoàn lam quang, cảnh tượng bên trong lam quang không nhìn thấy một chút, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

Có người nghi hoặc nói: "Dao tiểu thư làm gì vậy? Có chuyện gì chúng ta không thể nhìn không thể nghe sao?"

Những người khác cũng đều lộ vẻ nghi hoặc.

Bọn họ không hiểu Tần Dao muốn làm gì.

Một vị nữ tử nói: "Đó là chuyện của hai vị tiểu thư, các ngươi vẫn là đừng nghĩ lung tung, đến lúc đó nếu chọc cho hai vị tiểu thư không vui, các ngươi liền xong rồi."

Nghe vậy, mọi người trong sân cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục uống rượu ngon ăn món ngon.

Nam tử ghen tỵ trước đó âm trầm nói: "Ta nhớ Tần Tử Huyên tiểu thư này hình như có hôn ước với Thánh Tử Linh Tiêu thánh địa kia mà? Đã có hôn ước trong người, còn đi lại gần với một nam tử như vậy..."

Trong mắt nam tử ghen ghét có tinh quang lấp lóe, sau đó lặng yên biến mất tại chỗ.

Tần Dao nhìn chằm chằm Tô Trần: "Huynh không cho muội muội ta một lời giải thích sao?" Tô Trần mỉm cười: "Giải thích gì?"

Tần Dao lạnh lùng nói: "Huynh cứ nói đi?"

Tô Trần lắc đầu cười nói: "Chuyện lần trước cũng không thể trách ta."

Nghe vậy, Tần Dao càng thêm phẫn nộ: "Không trách huynh thì trách ai? Chẳng lẽ trách muội muội ta sao?"

Tô Trần nhún vai: "Lúc đó ta đang ngâm mình trong suối nước nóng, ai ngờ muội muội của ngươi cũng không hỏi suối nước nóng có người hay không, mà trực tiếp cởi bỏ quần áo tiến vào suối nước nóng, hơn nữa còn đi đến trước mặt ta, ngươi nói xem, trong tình huống đó, nếu đổi lại là nam tử nào có thể nhịn được?"