Chương 189 Bởi vì ta không muốn chịu trách nhiệm! (2)
Nghe xong lời của Tô Trần, Tần Tử Huyên lại nhớ lại chuyện xảy ra trong suối nước nóng, cả người nóng hổi, sắc mặt đỏ bừng.
Mà Tần Dao tức giận nói: "Huynh nói cái gì vậy? Cho dù muội muội ta đứng ở trước mặt huynh, huynh cũng không thể xâm phạm nàng, huynh đây là biến thái!"
Tô Trần cười nhạt: "Ta chính là biến thái."
"Ngươi!"
Tần Dao chỉ tay Tô Trần, nghiến răng nghiến lợi, bộ ngực cấp tốc phập phồng, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Nàng không ngờ rằng Tô Trần lại không biết xấu hổ như vậy!
Tần Tử Huyên ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, nàng cũng không ngờ Tô Trần lại là người như vậy.
Tần Dao tức giận một hồi lâu, sau đó mới chất vấn: "Lúc ấy vì sao huynh nhấc quần lên liền đi?"
Tô Trần cười trả lời: "Vì ta không muốn chịu trách nhiệm."
()
⚝ ✽ ⚝
Răng rắc!
Tần Dao rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp một chưởng vỗ lên trên mặt bàn, toàn bộ mặt bàn trong nháy mắt bị đập chia năm xẻ bảy.
Điều này trực tiếp làm cho Tần Tử Huyên ở bên cạnh giật nảy mình, đây là lần đầu tiên nàng thấy tỷ tỷ của mình tức giận như vậy, nhưng mà, hồi tưởng lại câu nói vừa rồi của Tô Trần, trong lòng nàng không khỏi có chút tức giận.
Người trong nhà ai hiểu chứ?
Ngủ với người ta còn không chịu trách nhiệm, còn một bộ dáng vẻ đương nhiên, thật không biết xấu hổ.
Tần Dao cố nén xúc động muốn tát chết Tô Trần, cắn răng nói: "Ta nói cho huynh biết, cho dù huynh không muốn chịu trách nhiệm thì cũng phải chịu trách nhiệm!"
Tô Trần cười cười, không nói gì. Tần Dao tiếp tục nói: "Huynh có bối cảnh hay không?"
Nghe vậy, Tô Trần suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Hẳn là có chứ?"
Tần Dao mặt đen lại, "Hẳn là có chứ? Có thì chính là có, không có thì chính là không có!"
Tô Trần cười nhạt nói: "Có!"
Tần Dao nói: "Lợi hại không? Gọi là gì?"
Tô Trần cười nói: "Tiểu thế lực, không đáng nhắc tới!"
Khóe miệng Tần Dao giật giật, sau đó vẻ mặt buồn thiu, thấy Tô Trần vẫn còn cười, nàng tức giận nói: "Huynh còn cười, huynh có biết hay không, huynh lập tức sẽ có nguy hiểm đến tính mạng!"
Tô Trần ngạc nhiên: "Ồ? Tại sao cô nương lại nói như vậy?"
Tần Dao hít sâu một hơi, sau đó chỉ chỉ Tần Tử Huyên bên cạnh, mở miệng nói: "Muội muội ta có hôn ước trong người, huynh phá tấm thân xử nữ của nàng, không chỉ phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho huynh, vị hôn phu của nàng càng sẽ không bỏ qua cho huynh! Vốn ta nghĩ, nếu như huynh có bối cảnh, vấn đề kia còn có thể giải quyết, nhưng huynh không có bối cảnh, vậy vấn đề này chỉ sợ cũng không dễ giải quyết!"
Tô Trần gật đầu nói: "Thì ra là như vậy.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Nhìn dáng vẻ không chút lo lắng của Tô Trần, Tần Dao cả giận nói: "Chẳng lẽ huynh còn không rõ tính nghiêm trọng của vấn đề sao?"
Tô Trần sững sờ, sau đó cười nói: "Cô nương, cho dù vấn đề này rất nghiêm trọng, đến cuối cùng cho dù ta bị giết chết, đó cũng chỉ là chuyện của ta, nhưng cô nương tại sao lại phản ứng lớn như vậy?"
Tần Dao nói: "Huynh cho rằng ta đang lo lắng cho huynh sao? Huynh hủy hoại trong sạch của muội muội ta! Nếu huynh chết rồi, muội muội của ta phải làm sao? Huynh muốn để muội ấy thành quả phụ sao? Ta đây là suy nghĩ cho muội muội ta!"
Nghe xong lời Tần Dao nói, Tần Tử Huyên sửng sốt, mím môi, trong mắt lóe ra nước mắt. Nàng không nghĩ tới tỷ tỷ của mình lại nghĩ nhiều như vậy.
Tô Trần nhìn Tần Dao, gật đầu, cười nói: "Cô nương đúng là một tỷ tỷ tốt."
Tần Dao liếc mắt, "Cái này còn cần huynh nói sao?"
Nói xong, vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Cho nên huynh có nghĩ kỹ kế tiếp làm sao bây giờ không?"
Tô Trần nhún vai: "Không."
Tần Dao đầu đầy hắc tuyến, "Huynh không sợ sao?"
Tô Trần bình tĩnh nói: "Tại sao phải sợ? Thuận theo tự nhiên là được rồi."
Tần Dao giận quá hóa cười, "Tốt tốt tốt, tốt một cái thuận theo tự nhiên, tùy huynh đi!"
Thái độ thờ ơ của Tô Trần khiến Tần Dao tức giận đến đau ngực.
Tô Trần cười nói: "Được rồi, ta phải đi rồi."
Nói xong, hắn chậm rãi đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng Tần Dao lại chắn trước mặt Tô Trần, nàng nhìn Tô Trần: "Chẳng lẽ huynh muốn đi như vậy sao?"
Tô Trần chớp chớp mắt, "Bằng không thì sao?"
Tần Dao nhìn chằm chằm Tô Trần: "Huynh hủy hoại trong sạch của muội muội ta."
Tô Trần gật đầu nói: "Sau đó thì sao?"
Tần Dao cả giận nói: "Huynh phải chịu trách nhiệm!"
Tô Trần bình tĩnh nói: "Trước đó ta đã nói rồi, ta không chịu trách nhiệm."
Tần Dao cắn răng nói: "Nhưng huynh hủy hoại trong sạch của muội muội ta, huynh bảo nàng về sau lấy ai?"
Tô Trần nói: "Liên quan gì đến ta?"
⚝ ✽ ⚝
Tần Dao rốt cuộc nhịn không được, một đạo khí tức kinh khủng đột nhiên từ trên người nàng bộc phát ra, bất quá, đạo khí tức này vừa mới xuất hiện liền biến mất không thấy gì nữa.
Tần Dao trong lòng cả kinh, nhưng không đợi nàng phản ứng, một bàn tay ngọc thon dài đột nhiên nắm lấy cổ nàng.
"Làm sao có thể!"
Tần Dao nhìn Tô Trần, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn!