Chương 102 - Các Phe Điên Cuồng Bổ Não!
Bến Thượng Hải.
Tòa nhà CBD.
Tiết Hoa Thanh ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn tin nhắn trả lời của Lục Bình. Ánh mắt của anh ngưng tụ, hô hấp đều trở nên dồn dập.
"Chúng ta?"
"Lục tiên sinh có ý gì?"
Anh đứng lên, cầm lấy điện thoại di động, đi đi lại lại ở trước cửa sổ sát đất.
Lĩnh vực của anh ta vốn nằm ở khu vực giữa ánh mặt trời và hắc ám, cộng với cái địa vị này của anh ta… Tiết Hoa Thanh có thể tiếp xúc với thế giới cá lớn nuốt cá bé.
Người mối lái?
Thương nhân tình báo?
"Phải chăng tổ chức phía sau Lục tiên sinh muốn thu nạp mình? Tất cả những chuyện này có lẽ đều là khảo hạch của bọn họ?"
Nghĩ tới đây, Tiết Hoa Thanh nhiệt huyết dâng trào, cảm thấy hưng phấn và sợ hãi.
⚝ ✽ ⚝
Đông Thành, tập đoàn vận tải Trung Hải.
Đinh Thanh nhìn chăm chú tin nhắn, ánh mắt của anh thâm thúy, tỉ mỉ cân nhắc, “Chuyện Viên Thái Bình không làm được?".
Anh thì thầm, giống như là nhớ ra cái gì đó, anh rũ đầu, con ngươi chợt mở ra. Anh ngẩng đầu lên, thân thể đang run rẩy.
"Hô!"
Đinh Thanh bắt lấy cổ của mình, phát ra từng tiếng thở dốc.
Sau khi báo thù xong, anh cảm thấy vô cùng trống trải, không biết rõ ý nghĩa của cuộc sống là gì, muốn làm cái gì đó, hiện tại… hình như đã có rồi?!
Mấy thứ này là cái quái gì vậy chứ?
Vì sao bọn họ có thể coi Bàn Tử, coi Thiết Trụ, coi Y Vân và Chân Chân là quân cờ?! Anh cũng muốn ngồi lên trên đó! Nhìn một chút xem có phải người ở vị trí này đều không xem người ở tầng chót là người hay không!
Đúng là con mẹ nó đáng chết!
Một bên khác.
Chiếc xe màu đen dừng ở trong một khu tiểu khu cổ xưa.
Tiểu khu rất sạch sẽ, ánh mặt trời chiếu xuống tòa nhà sáu tầng, xuyên qua khe hở của lá cây khô vàng rớt xuống ven đường. Không có cảm giác già trẻ bình thường, mà là tràn đầy dấu vết năm tháng và chuyện xưa.
Lý Ngọc Trân giẫm lên lá khô, phát ra tiếng rắc rắc. Ở sau lưng cô, thư ký thứ ba Hạ Đình cầm quà theo sát.
Bọn họ Đi trước một căn phòng.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Ngài là?"
"Tôi tới thăm Yến Thanh tiên sinh, phiền ngài thông báo một chút, cháu gái Lý Kiến Quốc, Lý Ngọc Trân mạo muội đến nhà!"
Người mở cửa là một người dì trung niên. Bà đánh giá Lý Ngọc Trân, không khỏi bị cô gái xinh đẹp trước mặt làm cho kinh diễm.
Lý Ngọc Trân gật đầu, lạnh lùng nói.
"Ngài chờ một chút."
Người dì trung niên rời khỏi, không lâu sau lại đi ra: "Lão gia tử mời ngài vào trong, ừm… Lý tiểu thư, kính xin ngài bảo vị cô nương này để đồ ở cạnh cửa, đợi đến lúc ngài rời đi lại mang đi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Lão gia tử không nhận đồ."
Lý Ngọc Trân nghe vậy thì nhìn thoáng qua Hạ Đình.
Hạ Đình lập tức đặt đồ xuống bên cạnh cửa, cô đi theo phía sau hai người bước vào nhà. Ba căn phòng rất bình thường, chỉ là có rất nhiều sách và giấy báo.
Người dì trung niên dẫn hai người Lý Ngọc Trân đến phòng khách liền rời đi rót nước cho khách.
Mấy phút sau.
Cửa thư phòng bị đẩy ra, một ông lão gầy gò chống gậy, mặc áo vải đi ra. Ông nhìn về phía Lý Ngọc Trân ở nơi xa một chút, ánh mắt tràn đầy cơ trí kia giống như là muốn nhìn thông suốt người trước mắt.
Nhận thấy ánh mắt kia, cho dù là Lý Ngọc Trân đều không khỏi trở nên nghiêm túc. Cô đã từng cảm nhận được ánh mắt như thế từ trên người ông nội, giống như là không thể giấu được cái gì.
"Yến Thanh tiên sinh." Lý Ngọc Trân đứng dậy, cung kính gọi.
Tạ Yến Thanh có bối phận tương tự ông nội cô, về tình về lý đều có thể làm cho cô tôn trọng.
"Tôi và Lý Kiến Quốc lúc còn trẻ cũng không có bao nhiêu giao thiệp, qua nhiều năm sau càng là chặt đứt liên hệ. Cô tới tìm tôi, chắc là đã nghe nói tôi lúc còn trẻ từng làm một chút chuyện bé nhỏ không đáng kể."
"Nhưng mà cô hẳn phải biết, con người của tôi yêu quý nhất chính là một thân lông vũ này. Nếu như cô muốn nhờ tôi làm việc thì hiện tại có thể rời đi rồi."
Tạ Yến Thanh lão tiên sinh cắn từ nhai câu rất thẳng thắn, mang đến cho người ta một loại cảm giác thông suốt, cũng có vẻ cực kỳ bất cận nhân tình.
Lý Ngọc Trân nghe vậy thì cũng không ngoài ý muốn. Cô đã sớm nghe nói qua, vị lão tiên sinh này vì vậy mà cùng người nhà trai gái quan hệ cũng không tính hòa thuận.
"Yến Thanh tiên sinh."
“Mời ngài nhận một cuộc điện thoại."
Lý Ngọc Trân không có nhiều lời, chỉ lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, sau đó đưa điện thoại di động cho ông lão.
“Dù là Lý Kiến Quốc thì tôi cũng sẽ không đồng ý." Tạ Yến Thanh lão tiên sinh liếc điện thoại di động một cái, trầm giọng nói.
"Cũng không phải là ông nội của cháu." Lý Ngọc Trân đáp.
Trong lòng cô cảm thấy rất là tò mò, không biết Lục Bình lại có thể dùng thủ đoạn gì để thuyết phục lão tiền bối bảo thủ cả đời này.
Tạ Yến Thanh lão tiên sinh nghe thấy vậy thì đưa bàn tay già nua ra.
[ Tút ——]
Phòng vệ sinh.
Lục Bình một lần nữa ngồi ở trên thùng nước, giày da dưới chân dùng sức vân vê nắp bồn cầu. Khi nghe thấy điện thoại di động rung lên, cho dù trong lòng đã chuẩn bị kỹ càng từ trước nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị giật mình.
Anh hít thở sâu.
Cho đến khi tiếng tút thứ ba vang lên, không có thời gian nữa, anh mới kiên trì nhấn nút trả lời.