Chương 103 - Là Người Thì Đều Sẽ Có Sơ Hở!
Trong phòng vệ sinh.
Không gian chật hẹp và khép kín, Lục Bình ngồi ở trên thùng nước, giày da vân vê nắp bồn cầu. Anh cầm điện thoại di động, hô hấp nặng nề mà kép dài, ánh mắt nhìn mình chằm chằm vào mũi chân, chú ý tới chút bùn trên giày da liền lập tức thò ngón trỏ ra lau sạch.
Đúng lúc này.
Sau tiếng tút thứ ba, Lục Bình nhấp nhấp miệng, ấn xuống nuts kết nối.
"A lô —— "
Anh cũng không có cố ý che giấu tâm trạng khẩn trương.
Giọng nói có chút run rẩy.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình trước đây từng đặt ra một yêu cầu cho mình, đó là không thể ngồi trong căn phòng vệ sinh này nữa, để tránh việc Lý Ngọc Trân đặt sẵn thiết bị nghe trộm.
Lần này, từ lúc anh bắt đầu đi vào phòng vệ sinh đã đặt ra một giả thiết cho mình, đó là bên trong phòng vệ sinh đầy camera và máy nghe lén. Anh đang cố ý lộ ra tâm tình chân thật nhất —— khẩn trương.
Mặc kệ sau lưng có người hay không, Lục Bình đều làm như vậy.
"Là ông Tạ sao?" Lục Bình nuốt ngụm nước miếng, tiếp tục nói.
"Cậu là?" Tạ Yến Thanh lão gia tử nghe vậy thì khẽ nhấc mắt lên, nhìn thoáng qua Lý Ngọc Trân, sau đó hỏi với giọng nghiêm túc.
"Cháu là Tạ Kiến Huy, ngài chắc là không biết, nhưng ông nội của cháu là —— Tạ Hải Binh!"
Phòng vệ sinh.
Lục Bình rũ tay xuống bên chân, ngón tay hơi cong lại, dùng sức bắt lấy. Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía cánh cửa trước mặt, nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, trầm giọng thì thầm.
"Hải Binh?!" Giọng nói của Tạ Yến Thanh lão gia tử đột nhiên cao lên.
"Tôi đã tìm Hải Binh nhiều năm, nhưng không tìm được! Lão đầu này đang cố ý giấu tôi!"
Tạ Yến Thanh không có nghi ngờ, phía sau hai cái tên này chỉ là người bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng có một số thứ chỉ có ông và Tạ Hải Binh biết rõ.
Trong phòng khách, Lý Ngọc Trân chú ý đến Yến Thanh tiên sinh. Cô phát hiện tâm trạng của lão gia tử này đột nhiên trở nên kịch liệt.
"Hải Binh?" Cô thì thầm.
Có câu nói là, vật lão vi yêu, nhân lão thành tinh*.
(*: động vật già thì thành yêu, người già thì thành tinh)
Lục Bình nghe thấy giọng điệu của ông lão đầu bên kia điện thoại trở nên lớn hơn. Anh dần dần tiến vào trạng thái, đó là một loại trạng thái đại não thì bình tĩnh, nhưng thân thể lại nóng lên.
Nội dung liên quan tới vị lão tiên sinh này bên trong tình báo lặp đi lặp lại ở trước mắt anh.
Tại sao anh lại không dám tự mình đi bái phỏng người ta, vì sao phải để Lý Ngọc Trân đi bái phỏng, sau đó liên lạc thông qua điện thoại?
Bởi vì bên trong tình báo có một câu, Tạ Yến Thanh, người sống 40 năm, từng giữ chức vụ cao, ươm mầm ước mơ, thích đọc sách, hiểu rõ bản chất con người, khôn ngoan như quỷ!
Ý là, ông lão hơn tám mươi tuổi này đời này đã trải qua vô số chuyện, những gì ông từng trải qua và vô số quyển sách ông từng đọc đều hóa thành nội tình. Hầu hết mọi người đều rất khó che giấu ở trước mặt ông.
Lục Bình không hiểu phân lượng cụ thể của những lời này. Nhưng anh biết rõ mình chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi trước dạng nhân vật như vậy, bất kỳ kỹ năng diễn xuất nào của anh đều chỉ sẽ chỉ như một tên hề vụng về trong mắt đối phương.
"Là người thì đều có sơ hở!"
"Phần lớn sơ hở sẽ bị thời gian ăn mòn, thậm chí chỉ có người trong cuộc biết rõ. Nhưng mà, sau khi tủ sách của mình đổi mới tình báo thì chỗ sơ hở kia sẽ bắt đầu có —— người thứ hai biết!"
Tiếng thở dốc khẩn trương xuyên qua điện thoại vang vọng bên tai Tạ Yến Thanh lão gia tử.
Lục Bình khắc chế sự hưng phấn quá độ.
"Ông Tạ, ông không nên tìm chúng cháu."
"Ông nội cháu nói, ông không nợ nhà chúng cháu cái gì cả. Ông có thể đi đến vị trí ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào năng lực cá nhân và sự liều mạng của ông!"
Lục Bình không dừng lại quá lâu, tiếp tục nói.
Đây chỉ là hai câu thoại lác đác. Anh đã suy đi tính lại trong một tuần lễ, viết ra và chọn lựa từ trong hàng trăm câu.
Đôi môi Tạ Yến Thanh lão gia tử run run.
Nghe đến đây, chút nghi ngờ cuối cùng dưới đáy lòng ông đã hoàn toàn biến mất.
Đây đúng là tính cách của Tạ Hải Binh!
Hơn nữa, món ‘nợ’ này cũng chỉ có hai người biết rõ, cộng thêm Tạ Kiến Huy nữa thì cũng chỉ có ba người mà thôi.
"Là ông nợ anh Hải Binh." Tạ Yến Thanh lão gia tử trầm giọng nói.
Trong lúc nói, ông không khỏi nhớ lại quá khứ, khoảng thời gian kia quả thực là vô cùng khó vượt qua!
Năm ấy, khi kỳ thi đại học bắt đầu, ông thi trượt, nhưng mà anh trai Tạ Hải Binh cùng thôn lại thi đậu. Sau đó, cha của Tạ Hải Binh mắc bệnh nặng, cần một khoản tiền, Tạ Hải Binh tìm đến ông, muốn đưa vị trí nhập học…
Ông đã tiếp nhận.
Ông thay thế thân phận của anh Hải Binh đến Yến Kinh. Ai biết được, từ đó liền một bước lên mây, trải qua gió bão và biến thành rồng.
Tạ Yến Thanh cảm thấy bản thân đã thay thế cuộc sống của Tạ Hải Binh, cảm thấy rất áy náy. Ông từng nói chỉ cần anh Hải Binh tìm ông giúp đỡ thì dù có phải liều mạng thì ông cũng nhất định sẽ giúp!