← Quay lại trang sách

Chương 104 - Do Các Người Ép Tôi

Ông Tạ."

"Cháu là người không chịu thua kém, mấy tháng gần đây cháu chuẩn bị kết hôn. Nhưng mà… cháu quả thực không thể góp được tiền mua nhà, càng không thể góp đủ sính lễ."

"Cháu…"

"Cháu nhớ lại chuyện cũ mà ông nội từng kể, cháu vô tình gặp được Lý Ngọc Trân tiểu thư, chủ tịch của Xuyên Hòa."

Trên bồn cầu, Lục Bình hoàn toàn dẫn mình vào trong tầm mắt của Tạ Hải Binh, khẩn trương, áy náy, bất an, anh tăng nhanh tốc độ nói, nói ra yêu cầu của mình.

Ừng ực!

Anh lại nuốt một ngụm nước miếng.

"Lý Ngọc Trân tiểu thư đã hứa hẹn rằng, chỉ cần cháu có thể dắt được sợi dây này thì cô ấy sẽ cho cháu một khoản tiền." Lục Bình tiếp tục nói.

Tạ Yến Thanh nghe xong, trong đầu của ông đã hoàn toàn tưởng tượng ra dáng vẻ của một thanh niên bình thường, khác với Hải Binh lão ca, thanh niên này có vài phần nhanh trí, còn có vài phần cam đảm.

"Ông biết rồi." Giọng nói của Tạ Yến Thanh lão gia tử trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều, trầm giọng đáp.

"Anh Hải Binh vẫn khỏe chứ?" Ông liếc mắt nhìn Lý Ngọc Trân một cái, sau đó hỏi một câu.

"Ông nội đã qua đời vào hai năm trước rồi." Lục Bình nhờ lại tình báo, liếm môi một cái, đáp.

Đó là hai quỹ đạo cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Một người sống một cuộc đời bình lặng, một người lại trở thành người hô mưa gọi gió trong một lĩnh vực. Một người vất vả làm việc cả đời trên đồng ruộng nhưng mãi không thể sánh được với người kia, cuối cùng chết đi mà không có tiếng tăm gì.

Mà Tạ Hải Binh từ đầu đến cuối luôn giữ bí mật này ở trong lòng, chưa từng nói ra cho bất kỳ ai.

Hai người lại tiếp tục trao đổi mấy câu sau đó liền cúp điện thoại.

Giữa hai nhà đã không còn liên can gì nữa.

Tạ Yến Thanh trả điện thoại di động lại cho Lý Ngọc Trân.

"Nói đi."

"Chuyện gì?"

Tạ Yến Thanh nắm quải trượng, gương mặt lộ vẻ uy nghiêm, trầm giọng hỏi.

"Cháu muốn mời ba người trong giới giải trí làm phát ngôn viên cho hoạt động cuối năm."

"Là ai?!"

"Thiên Vương Lưu Minh Hoa, Thiên Hậu Tô Thanh Phi, Ca Thần Chu Nhất Luân."

Lý Ngọc Trân chú ý dáng vẻ của ông lão, chậm ra nói ra ba cái tên.

"Tôi liên hệ giúp cô."

"Nhưng cô phải hiểu, chuyện này kết thúc ở đây."

Lần này, Tạ Yến Thanh không có từ chối, đầu ngón tay ông gõ lên mu bàn tay còn lại, trầm ngâm một lúc sau đó đáp.

"Xin Yến Thanh tiên sinh yên tâm."

Nghe thấy đối phương đồng ý, trong lòng Lý Ngọc Trân không khỏi thán phục. Cô không chắc ông lão này đang nói đến chuyện gì, nhưng cô biết món nhân tình này đã được sử dụng.

"Tiễn khách!" Tạ Yến Thanh nhìn về phía người phụ nữ trung niên ở bên cạnh, trầm giọng nói.

Lý Ngọc Trân cũng không ở lại thêm, sau khi chào một tiếng liền dẫn thư kí Hạ Đình rời khỏi.

"Bảo hổ lột da."

"Nhưng đây là do các người ép tôi… Hiện tại là lúc nên thay đổi thời tiết rồi!"

Ngoài cửa, sắc trời đã càng ngày càng đen.

Lý Ngọc Trân ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời một cái, lúc thu hồi ánh mắt thì vẻ mặt trở nên băng lãnh. Nói xong, cô vội vã ngồi vào trong xe, vở kịch hôm nay cuốn quanh Xuyên Hòa như là một cơn bão. Tiếp theo, cô còn có quá nhiều việc cần phải xử lý.

⚝ ✽ ⚝

"Yến Thanh tiên sinh, sao có thể là một người hoàn hảo được chứ?"

"Mình đã đọc đi đọc lại tình báo nhiều lần, nhưng vẫn không thể xác định được sự áy náy trong lòng ông ta là sợ hãi Tạ Hải Binh lão gia tử làm bẩn lông vũ của ông ta, hay là thật sự cảm thấy áy náy."

"Nhưng mà mọi chuyện đều không quan trọng nữa rồi. Tạ Kiến Huy, sau này tôi sẽ bù đắp lại cho anh, cho dù chính anh cũng không biết rõ."

Trong phòng vệ sinh chật hẹp.

Lục Bình thở ra một hơi.

Anh ngẩng đầu lên, tựa đầu vào trên vách tường, nghĩ tới tình báo.

"Tuyên truyền."

"Phân phối."

"Người phát ngôn."

"Đã gom đủ ba yếu tố lớn! Không biết có thể lật ngược thế cục bằng một cách điên cuồng hay không?"

Lục Bình nhếch môi, tò mò không biết trận pháo hoa này cuối cùng sẽ nổ như thế nào.

"A Bình!"

"Đi đây…"

Trước lối vào tàu điện ngầm.

Cố Đại Thạch đeo túi xách, quàng khăn quàng, hai tay cắm ở trong túi, ngáp một cái, sau đó lên tiếng gọi.

"Ừm." Lục Bình đáp.

Từ sau ngày đầu năm mới, sau khi tan làm Cố Đại Thạch đều rời đi một mình, cố ý chừa lại không gian cho anh và Trương Oánh Oánh.

"Anh Đại Thạch, ngày mai gặp!"

Trương Oánh Oánh thò đầu ra từ phía sau lưng Lục Bình, vẫy vẫy tay. Lục Bình chú ý tới, cô gái đi đôi găng tay cụt, phía trên in hình gấu trúc, dường như là cảm thấy thú vị, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Đường đi bộ bên ngoài trạm xe.

Ánh đèn neon chiếu lên người của hai người.

"Anh Bình! Nơi đó có kẹo hồ lô!"

"Tôi đi trước!"

Ánh mắt Trương Oánh Oánh sáng lên, kéo cánh tay Lục Bình, chỉ về một phía, nói xong, cô lập tức vui vẻ chạy tới hệt như một con bướm nhỏ.

Lục Bình mặc một chiếc áo khoác dài, anh nhìn cảnh tượng bình thường mà xinh đẹp ở phía xa.

Bước chân bỗng dừng lại.

Anh chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía một tòa nhà phía xa. Phía trên tòa nhà đồ sộ còn đang chiếu quảng cáo về hoạt động khuyến mãi của Xuyên Hòa…