← Quay lại trang sách

Chương 111 - Giả Bộ Làm Đại Lão Tới Cùng!

Tống Tử Văn nhắm mắt lại, đầu ngón tay gõ lên cửa kính.

"Tào Tiểu Tuệ đã chết." Tống Tử Văn mở mắt ra, đột nhiên nói.

Lời nói của anh khiến cho người đàn ông trung niên bên cạnh không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

"Bọ ngựa bắt ve sầu, chim hoàng anh ở phía sau, Lý Ngọc Trân muốn nhảy ra làm chim hoàng anh. Không thể để cho cô ấy có cơ hội tổ chức họp báo." Vẻ mặt Tống Tử Văn băng lãnh, tiếp tục nói.

"Điện thoại."

Anh ta nhìn về phía thư ký, nữ thư ký trẻ tuổi đưa điện thoại vệ tinh cho anh.

Các cuộc điện thoại không ngừng được gọi đi.

Lực lượng của Tống gia không ngừng bị đánh thức dưới từng cuộc điện thoại của Tống Tử Văn. Nếu như có khả năng thua ở dưới quy tắc thì anh ta sẽ vượt ra ngoài quy tắc.

"Tống công tử."

"Lão già Lý gia kia sớm đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, đám người còn lại kia đều nóng lòng mong tôi cưới Lý Ngọc Trân."

Tống Tử Văn liếc nhìn người đàn ông trung niên, trên mặt lộ ra vẻ châm biếm.

⚝ ✽ ⚝

"Lợi hại!"

Văn hóa Ngô Minh.

Lục Bình cùng Cố Đại Thạch và Trương Oánh Oánh vây lại một chỗ, xem cuộc nói chuyện video của Lý Ngọc Trân đối với nhân viên nội bộ công ty. Sức cảm hóa kia quá mãnh liệt, thậm chí còn xuyên qua màn ảnh, khiến cho mấy người không phải là nhân viên Xuyên Hòa cũng cảm thấy nhiệt huyết, thật giống như mình cũng trở thành một chiến sĩ tử chiến đến cùng.

Gương mặt Cố Đại Thạch đỏ lên, nắm chặt nắm đấm, không ngừng vung vẩy.

"Lý tổng đúng là quá ngầu!"

Trương Oánh Oánh nhìn Lý Ngọc Trân, ánh mắt lấp lánh như những vì sao.

Đối với một người phụ nữ bình thường như cô, Lý Ngọc Trân quả thực phù hợp với hình tượng một người phụ nữ xinh đẹp mạnh mẽ, phong hoa tuyệt đại giống như trong mộng của cô.

"Xin toàn thể anh chị em Xuyên Hòa hãy tin tưởng tôi, đứng ở sau lưng tôi, cùng tôi chiến đấu đến giờ phút cuối cùng, cũng cùng tôi nghênh đón vinh quang cuối cùng!"

Giọng nói của Lý Ngọc Trân xuyên qua điện thoại di động, vang lên bên tai mọi người.

Trong màn hình.

Sau khi nói xong những lời này, Lý Ngọc Trân đứng lên, đi ra trước bàn làm việc, cô đối mặt với ống kính, khom người với toàn thể nhân viên.

"Ô —— "

"Không được!"

"Tôi muốn khóc!"

Trương Oánh Oánh là một cô gái rất dễ xúc động, vành mắt đã đỏ cả lên.

"Chờ tới cuộc họp báo vào hai giờ sau đi." Cố Đại Thạch trầm giọng nói.

Đang lúc này.

Trưởng phòng Đàm Hồng đi giày cao gót, vội vã đi vào văn phòng lớn. Cô vỗ tay một cái, tập trung sự chú ý của tất cả mọi người lên trên người mình:

"Mọi người, người nên làm việc thì nên làm việc, tuyệt đối không được trì hoãn thời gian."

"Xuyên Hòa ở tầng trên đã thanh toán toàn bộ số tiền trước thời hạn rồi, ngoài ra bọn họ còn nói, nếu như có bất kỳ khoản chi phí nào chưa quyết toán cho quảng cáo của công ty được bán trên nền tảng thì bọn họ sẽ chịu tất cả chi phí."

"Nhanh nhanh nhanh!"

"Nhanh đi làm việc đi!"

Đàm Hồng cao giọng nói.

"Thật là lợi hại." Lục Bình quan sát sự thay đổi của bầu không khí, cảm khái một tiếng.

Nếu như Tống Tử Văn không dùng ngoại chiêu, nếu như Lý gia không trơ mắt nhìn xem, thì Lý Ngọc Trân chắc chắn có thể thắng được ván cờ này! Khó trách, cô lại dám đánh cuộc tất cả vào đây!

Thời gian giống như được lên dây cót, nhanh chóng trôi qua.

Hai giờ sau.

Phòng hội nghị lớn nhất của Xuyên Hòa, bên trong phòng hội nghị đã ngồi đầy các phóng viên của các nền tảng lớn.

Lý Ngọc Trân uy nghiêm bước vào đại sảnh dưới sự bao vây của đám người Xuyên Hòa. Cô mới vừa tiến vào, tất cả ống kính đã nhắm ngay vào cô, vô số ánh đèn flash sáng lên.

Lý Ngọc Trân đi đến trước bục phát biểu trong phòng hội nghị, sau đó cô sẽ đích thân chủ trì cuộc họp báo này.

"Xin các vị an tĩnh một chút." Giọng nói lạnh lùng của Lý Ngọc Trân vang lên khắp phòng hội nghị.

Tầm mắt của cô quét qua đám phóng viên, nhiếp ảnh gia. Đúng lúc này, cô như chú ý đến cái gì —— một bầu không khí vi diệu đang nhanh chóng lan ra xung quanh bọn họ.

Đầu tiên là một cú điện thoại, tin nhắn, sau đó là mấy cú điện thoại và tin nhắn…

Phóng viên bên cạnh dùng cánh tay đụng đụng đồng nghiệp của mình ở một bên.

Sắc mặt của bọn họ đều thay đổi.

⚝ ✽ ⚝

"Chuyện là… Lý tổng, xin lỗi, cấp trên của chúng tôi đột nhiên ban bố những nhiệm vụ khác, chúng tôi cần rời đi sớm một chút."

"Lý tổng!"

"Chúng tôi cũng vậy!"

"Yêu cầu của cấp trên, mong Lý tổng thứ lỗi!"

⚝ ✽ ⚝

Lý Ngọc Trân còn đang đứng ở trước bục phát biểu. Cô nhìn chăm chú phòng hội nghị từ náo nhiệt nhanh chóng trở nên lạnh tanh. Một loại cảm giác lạnh lẽo bao phủ khắp người cô.

Đây là sức mạnh của quyền lực.

Văn hóa Ngô Minh.

Lục Bình nhìn những dòng tin nhắn đang điên cuồng nhảy lên trong group chat. Vẻ mặt anh bình tĩnh trầm mặc, chỉ cảm thấy từng sợi lông tơ trên cánh tay đều dựng thẳng.

"Thủ đoạn của mấy nhân vật lớn này đúng là ác hơn chúng ta nhiều."

Đông Thành.

Tập đoàn vận tải Trung Hải, văn phòng chủ tịch.

Đinh Thanh bắt chéo chân, ngồi trước bàn làm việc đầy khí chất. Anh nghe thư ký báo cáo tin tức xong thì cười lạnh nói.

Sau khi ngồi lên vị trí này, anh liền có quyền lợi nhận được quyền được chia sẻ tin tức ở bên trong vòng. Lúc này, tất cả nhân vật có mặt mũi của Trung Hải đều đang chú ý tới trận đánh cờ giữa Tống Tử Văn và Lý Ngọc Trân.

Tống gia, đại biểu cho nền kinh tế thương mại của Lĩnh Nam.

Lý Ngọc Trân thân ở Trung Hải, lại không được giới thương nhân Trung Hải coi là người của mình. Trận chiến giữa hai người bọ các nhân vật lớn xem như là kịch vui. Có không ít người có thể sẽ hóa thành thợ săn cắn xé và nuốt sạch sẽ toàn bộ sản nghiệp mà Xuyên Hòa lưu lại bất cứ lúc nào.

"Chuyện này còn chưa được công khai."

"Lý đại tiểu thư chưa chắc đã thất bại."

Đinh Thanh trầm ngâm.

Anh nhớ tới lần đầu gặp mặt tiên sinh, tiên sinh từng nói một câu có liên quan tới chuyện này:

"Thật là thú vị."

"Cuộc bầu cử người phát ngôn mới của các người được tổ chức vào 15 ngày sau, tức là ngày mười tám tháng chạp, đúng lúc ở trước hoạt động cuối năm của Ngọc Trân."

"Được rồi."

"Hôm nay đến đây thôi, nếu như cậu có quyết định thì lại gọi điện thoại cho tôi. Tôi sẽ chờ anh trước 12 giờ tối nay."

Đinh Thanh vén một lọn tóc xoăn phủ xuống trên trán lên, dùng đầu ngón tay xoa xoa.

Anh ngẫm lại những lời này, mí mắt không nén nổi mà giật giật, liên tưởng đến ván cờ càng lớn hơn. Mà bên trong bàn cờ này, Lý Ngọc Trân là quân cờ, Tống Tử Văn cũng là quân cờ. Bọn họ là tướng, soái, như vậy, mình khả năng chính là một con tốt qua sông.

"Tại sao tiên sinh lại lựa chọn tôi?" Đinh Thanh thì thầm tự nói.

⚝ ✽ ⚝

Bên cạnh bến Thượng Hải là tòa nhà CBD cao cấp.

Tiết Hoa Thanh nhìn số liệu dư luận do cấp dưới đưa tới, sức mạnh của trận cờ hỗn loạn kia khiến cho tim anh ta không khỏi đập nhanh.

"Miệng của Lý Ngọc Trân bị bịt rồi."

"Ý là, vị tiên sinh kia đã sớm dự đoán được ngày hôm nay? Đáng chết, không phải là muốn mình xông vào dưới tình huống này đó chứ? Đây không phải là chết người sao!",

Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta có chút đứng ngồi không yên.

Anh lấy điếu xì gà ra từ trong ngăn kéo, châm lửa, hít sâu một hơi.

Tiết Hoa Thanh đứng ở trước cửa sổ lớn, nhìn về phía khung cảnh phồn hoa bên ngoài cửa sổ.

⚝ ✽ ⚝

Xuyên Hòa, phòng hội nghị lớn.

Vẻ mặt Lý Ngọc Trân băng lãnh, nhìn về phía đám phóng viên và nhiếp ảnh gia đang thu dọn thiết bị. Bị cô nhìn như vậy, mấy người rõ ràng có chút luống cuống, tăng nhanh động tác, rời khỏi đây như là chạy trốn.

"Lý tổng!"

Tay của Lý Ngọc Trân vẫn còn để ở trên bục, ngón tay thon dài trắng nõn siết chặt mặt bàn. Cô không thể hiện ra chút tâm trạng tiêu cực dư thừa nào, bởi vì bên dưới phòng hội nghị còn có rất nhiều nhân viên Xuyên Hòa đang nhìn mình.

Đúng lúc này.

Thư ký thứ ba Hạ Đình hốt hoảng chạy chậm đến bên cạnh.

Lý Ngọc Trân chỉ nhìn cô một cái, Hạ Đình liền ngậm chặt miệng, đứng ở một bên.

"Các đồng nghiệp Xuyên Hòa thân mến."

"Có thể thấy, chúng ta đang gặp phải nguy cơ lớn nhất từ khi Xuyên Hòa thành lập cho tới nay. Chúng ta đã bị người ta bịt miệng, vẻ ngoài của chúng ta bị người ta tùy ý bôi nhọ. Bọn họ muốn mô tả chúng ta thành những dáng vẻ xấu xí…"

Lý Ngọc Trân không tiếp tục rời khỏi.

Cô là trụ cột của Xuyên Hòa, ai cũng có thể bối rối nhưng riêng cô thì không thể. Cô mà ngã xuống thì sẽ không còn cơ hội quay lại được nữa.

Tuyệt mỹ, mạnh mẽ, bi thảm.

Lý Ngọc Trân đứng ở chỗ này, xem đây là sân khấu của mình.

Dưới giọng nói vang vọng của cô, từng nhân viên Xuyên Hòa trong phòng hội nghị đều lần lượt bị ảnh hưởng và xao động. Một số người dễ xúc động thậm chí còn đỏ cả mắt, chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng đã bị loại bỏ, thay vào đó là một ngọn lửa, một ngọn lửa bất diệt.

"Cảm ơn mọi người đã cùng chiến đấu với tôi." Lý Ngọc Trân trầm giọng nói ra.

Cô vừa dứt lời liền khom người về phía trước. Cô rảo bước về phía văn phòng dưới tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người.

Tiếng giày cao gót chạm đất vừa cứng nhắc lại vừa thanh thúy mà có lực.

⚝ ✽ ⚝

"Nói đi."

Bên trong hành lang.

Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú về phía trước, giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Vừa mới nhận được điện thoại, ba bị minh tinh tuyến 1 và Ảnh Đế, Ảnh Hậu và ca sĩ Thiên Vương ký hợp đồng với chúng ta đều không tới được. Bọn họ giải thích là, Xuyên Hòa xuất hiện nguy cơ dư luận trọng đại, hợp tác với công ty chúng ta sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng và giá trị thị trường của bọn họ." Hạ Đình vội vàng nói.

"Đương nhiên đây chỉ là lời giải thích, căn cứ theo điều tra, hình như là Tổng Tử Văn của Tống gia đã đánh tiếng trong giới, ai dám làm người phát ngôn cho chúng ta thì người đó chính là không cho Tống gia mặt mũi."

Tống gia là gia tộc với quy mô ngàn tỷ tại Lĩnh Nam, nắm giữ toàn bộ quy trình sản xuất xe hơi nội địa, là thủ lĩnh tài chính của Lĩnh Nam.

Tống Tử Văn đã nói như vậy, còn ai dám rồi?

"Tôi biết rồi." Lý Ngọc Trân trầm giọng đáp.

"Còn… Còn có."

Hạ Đình cắn môi một cái, lại nói.

"Ba kênh thị trường thương mại điện tử lớn ở nước ngoài của chúng ta cũng xảy ra vấn đề. Các công ty phân phối Đông Nam Á, châu u, châu Mỹ tuyên bố tạm dừng hoạt động."

"Tuy rằng chúng ta đã ký hợp đồng với bọn họ, nhưng bọn họ dùng lý do Xuyên Hòa gây nên tranh cãi dư luận, kéo dài chuyện kiện cáo tới mấy tháng sau, chúng ta căn bản là không chịu được."

Trên mặt Hạ Đình lộ ra chút tuyệt vọng, nói.

Nhìn từ góc độ của cô thì Xuyên Hòa gần như đã không thể cứu vãn nữa rồi, bị kẹt lại ở tất cả phương hướng!

"Mọi chuyện cứ giao cho tôi."

"Tôi sẽ giải quyết."

Lý Ngọc Trân dừng bước, liếc mắt nhìn Hạ Đình một cái, bình tĩnh nói ra.

Nói xong, cô đi vào trong thang máy và không nói gì nữa. Sau khi cánh cửa thang máy mở ra, cô vững vàng bước vào trong văn phòng dưới cái nhìn chăm chú của Hạ Đình.

Cửa phòng bị đóng lại.

Lý Ngọc Trân ngồi ở trước bàn làm việc, đến lúc này, trong phòng chỉ còn dư lại một mình cô, cô cuối cùng cũng tháo bỏ lớp mặt nạ trên mặt xuống một chút. Trên gương mặt tuyệt mỹ của cô hiện ra vài tia tái nhợt và bất lực.

Cô hơi hé miệng.

Tuy rằng đã ý thức được chuyện gì đó, nhưng Lý Ngọc Trân vẫn không muốn muốn từ bỏ như vậy.

Cô chỉ cho phép bản thân mình hèn yếu một phút. Một phút đồng hồ sau, cô lại lần nữa ngồi thẳng người, vẻ mặt lãnh đạm, kéo ngăn kéo ra, lấy điện thoại di động ra, gọi về trong nhà.

Tống Tử Văn có thể phô trương thanh thế không chút kiêng kỵ gì như vậy, cô phải hỏi trong nhà một chút, bọn họ sẽ chỉ đứng xem như vậy sao.

Điện thoại được kết nối.

"Con muốn gặp ông nội." Lý Ngọc Trân lạnh lùng nói.

"Ngọc Trân, ông nội đang nghỉ ngơi, con có chuyện gì?"

Người nhận điện thoại là người tiếp quản Lý gia Yến Kinh hiện tại, cha của Lý Ngọc Trân.

Lý Ngọc Trân nghe vậy, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng.

"Cha nôn nóng muốn bán con gái của mình đi như vậy sao?" Giọng nói mang theo ý chất vấn.

"Lý gia ta đã đến mức phải dùng con gái để kết thân rồi sao?" Cô đề cao giọng.

"Hỗn trướng!"

"Con đang chất vấn cha con đấy à? Không có Lý gia, con cho rằng mình có thể phát triển được sự nghiệp như vậy chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi sao…"

Lý Ngọc Trân không thèm nghe hết lời đã cúp điện thoại.

Lý Ngọc Trân hiểu rõ, cô đã bị gia tộc từ bỏ, nếu không thì Tống Tử Văn sẽ không làm tới mức đó.

⚝ ✽ ⚝

Lý Ngọc Trân hít một hơi thật sâu, lại gọi điện thoại cho vị hôn phu trong lần đánh cược này của mình - Tống Tử Văn.

"A lô —— " Giọng nói mang theo ý cười khẽ.

"Ngọc Trân à, nếu như cô hiện tại nhận thua, tôi sẽ giúp cô nâng Xuyên Hòa lên, coi như là sự nghiệp chung của hai vợ chồng chúng ta." Tống Tử Văn nói.

Nghe thấy giọng nói giả tạo kia, thân thể Lý Ngọc Trân đều run rẩy.

Cô không nói gì.

Lý Ngọc Trân không muốn bản thân mình chỉ có thể sủa điên cuồng một cách vô năng.

Cô dựa vào ghế làm việc, nhìn ra bầu trời bao la xanh thẳm ở bên ngoài cửa sổ… Cô nhớ lại chuyện xảy ra trong vòng quyền quý gần đây, chuyện liên quan đến Đinh Thanh lên nắm quyền, lại nhớ lại cảnh lần đầu giao dịch cùng vị Lục tiên sinh kia.

Cô cầm điện thoại di động lên, gọi đến một dãy số.

⚝ ✽ ⚝

[ Ong ong ——]

Văn hóa Ngô Minh.

Trước bàn làm việc.

Lục Bình nhìn dãy số xuất hiện trong màn hình điện thoại di động, trái tim lập tức đập nhanh, trên trán đã chảy mồ hôi lạnh.

"Mẹ nó!"

"Mẹ nó!"

"Thật sự tìm tới?!"

"Bình tĩnh!"

"Nhất định phải bình tĩnh!"

Lục Bình nhìn điện thoại di động, chỉ cảm thấy giống như là đang nắm một củ khoai nóng bỏng tay.

Trong đầu anh có một chút bối rối, tiếng thở dốc trở nên nặng nề và kịch liệt.

Nó giống như người ăn mày nghĩ về cuộc sống của hoàng đế, cảm thấy hoàng đế làm ruộng thì sẽ sử dụng cuốc bằng vàng. Dù trên giấy có miêu tả về quyền lực và phú quý có khoa trương như thế nào đi chăng nữa thì cũng kém xa việc tận mắt chứng kiến.

Sự nhận thức trước đó của anh về thế giới này đang không ngừng sụp đổ.

"Chạy?!"

"Chạy nhanh!"

"Nhưng mình đã không thể dừng lại nữa rồi!"

Lục Bình dùng sức vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi những suy nghĩ đáng sợ kia. Anh nhìn về phía điện thoại di động, biết nhất định phải có đáp lại. Anh không có kết nối, mà là cúp điện thoại.

⚝ ✽ ⚝

"Vào nhà vệ sinh một chút."

Lục Bình ngẩng đầu lên, liếc nhìn văn phòng đang rối bời.

Động tác của anh thu hút sự chú ý của Trương Oánh Oánh và Cố Đại Thạch, anh bèn ôn hòa đáp lại một tiếng.

Trường hợp hiện tại không thích hợp, tư duy và trạng thái cũng không thích hợp. Lục Bình đi ở trong hành lang thật dài, anh lắng nghe tiếng tim đập nặng nề. Anh có thể cảm giác được, thân thể của mình đang nóng lên.

Áp lực cực lớn khiến cho adrenaline của Lục Bình đang điên cuồng sinh trưởng.

"Hô!"

Lục Bình thở hổn hển, nhếch môi.

Khi áp lực và sợ hãi đạt đến cực hạn, cảm giác hưng phấn mãnh liệt liền được sinh ra, giống như mấy người yêu thích thể thao mạo hiểm, vào lúc sắp gặp tử vong thì hưng phấn sẽ đạt đến mức cao nhất.

Cuối hành lang.

Phía trước cửa sổ sát đất.

"A lô —— "

Lục Bình nhìn xuống thành phố, bấm gọi điện thoại, sau đó gọi một tiếng.

Ngay sau đó, anh liền tiến vào trạng thái, khóe miệng dần dần giương lên, bên trong giọng nói ung dung bình tĩnh xen lẫn chút ý cười:

"Xem ra Lý tiểu thư lại gặp phải phiền toái rồi."

"Thế nào?"

"Cần giúp không?"

Trên tầng 58 của cùng tòa nhà, Lý Ngọc Trân gõ tay lên mặt bàn. Đôi mắt ngưng lại, trên gương mặt tuyệt mỹ là sự khát vọng không thể che giấu.

"Các người có thể sao?" Cô trầm giọng hỏi.

"Chỉ cần cô bỏ ra cái giá tương xứng. Đương nhiên, chuyện này cần đích thân gặp mặt để bàn bạc." Lục Bình đáp.

Anh cũng không nói chuyện nhiều, chỉ dừng lại ở đây.

Lục Bình thở ra một hơi, nhìn ra tòa đô thị lấp lánh dưới những tia nắng mặt trời. Anh quay người hướng về phía thang máy ở đại sảnh.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh." Thư ký Hạ Đình xuất hiện ở trước mặt Lục Bình, cô khom người với Lục Bình, dường như có chút mong đợi gì đó.

"Hạ thư kí, lại gặp mặt rồi." Lục Bình cười nói.

Anh đi vào trong thang máy, nhìn Hạ Đình dùng thẻ ấn xuống tầng 58, chữ số trên thang máy không ngừng thay đổi. Lục Bình nhớ lại lần đầu tiên mình đi tới văn phòng của Lý Ngọc Trân, lúc đó anh đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp phải liều mạng. Lục Bình nhìn kỹ bản thân mình ở giờ phút này, cảm thấy tố chất tâm lý đã được đề cao hơn một chút, ít nhất đã không còn khẩn trương như lúc trước nữa.

Nhưng tương tự, Lục Bình còn phát hiện mình đã không còn như lúc đó nữa. Đó chính là không còn lý do để tuyệt vọng và tuyệt đối không lui về phía sau!

Có lẽ là bởi vì —— mình lúc đó đã từng mất tất cả? Mình bây giờ trong túi ít nhất còn gần 3 triệu.

"Phốc!"

"Thật đúng là không có tiền đồ!"

"Điều quý giá nhất của mình chính là dũng khí dám liều mạng, nếu như bị mất đi dũng khí này thì cho dù có không ngừng đổi mới tình báo, mình sớm muộn gì cũng sẽ chết!"

[ Ting ——]

Thang máy đến.

Lục Bình xuyên qua đại sảnh, hành lang và những nhân viên an ninh quen thuộc lại xuất hiện ở trước mắt.

"Đội trưởng Bảo."

"Còn cần kiểm tra không?"

Lục Bình đối diện với ánh mắt của đội trưởng an ninh Bảo Huy Quân, khẽ cười hỏi.

"Tiểu thư đã nói qua rồi."

"Xin mời!"

Bảo Huy Quân tránh người sang một bên, làm ra tư thế mời.

Sau khi cánh cửa văn phòng mở ra, người phụ nữ phong hoa tuyệt đại kia vẫn xinh đẹp không thể tả. Cô cũng không giả vờ dè đặt, mà là nhìn thẳng vào Lục Bình.

Lục Bình ngồi ở phía đối diện Lý Ngọc Trân, trên gương mặt mang theo nụ cười lạnh nhạt, ung dung nhìn thẳng vào Lý Ngọc Trân.

Anh không vội phá vỡ sự trầm mặc này, cho dù như thế nào thì anh đều phải nắm trong tay quyền chủ động của lần này.

"Lục tiên sinh." Lý Ngọc Trân trầm giọng nói.

"Tôi có một vấn đề muốn được ngài giải đáp nghi hoặc." Ánh mắt Lý Ngọc Trân lấp lóe, trên gương mặt băng lãnh chợt hiện ra chút không cam lòng.

"Trong lần đầu tiên ngài nói chuyện với tôi đã từng nói một câu như vậy —— "

"Lý tiểu thư, tôi thực sự cảm thấy thương tiếc cho cô. Cô trong mắt của chúng tôi giống như là một con chim hoàng yến tuyệt mỹ bị giam trong một nhà tù hoa, biểu diễn một tiết mục đã được định trước kết quả…"

"Cô vĩnh viễn cũng không biết, phía sau ván cược mà cô dốc hết tất cả sức lực của mình có bao nhiêu người đang nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô bằng ánh mắt xem kịch. Thậm chí, bọn họ còn vỗ tay mỗi lần sự nghiệp của cô có bước nhảy vọt"

Môi đỏ khẽ mở.

Lý Ngọc Trân nghiêm túc, đọc lại từng câu từng chữ.

Gương mặt xinh đẹp của cô toát ra một loại cảm giác khiến cho người ta xúc động đau buồn.

Cho đến hôm nay, những lời mà Lục Bình đã từng nói đang dần được xác minh. Lý Ngọc Trân dường như thật sự không tránh thoát được, kết quả thật sự đã được định trước.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh."

"Kết cục của tôi thực sự đã được định trước rồi sao?" Lý Ngọc Trân nhìn chằm chằm Lục Bình, hỏi.

"Đương nhiên là không."

"Nếu như cô nguyện ý, ít nhất là hiện tại sẽ không."

Lục Bình cười đáp, dùng cách nói giống như ban đầu.

Anh cẩn thận tính toán bàn tay vàng của mình, mục tiêu cơ bản của tình báo màu trắng là mấy người có tài sản hàng tỷ… Mà trong mấy phần tình báo đổi mới kia, toàn bộ đều là phú hào hàng tỷ có địa vị đặc biệt! Bất kể là Đinh Thanh, hay là Tiết Hoa Thanh, bọn họ đều là đại lão trong mỗi một giới. Phía sau Đinh Thanh dựa vào Tào Môn. Tiết Hoa Thanh cắm rễ ở Trung Hải, là gã truyền thông khổng lồ đầu tiên cắm rễ trong lĩnh vực xám!

Bọn họ có thể chống lại áp lực của Tống Tử Văn, lại đúng lúc có thể giúp đỡ Lý Ngọc Trân ở thời điểm hiện tại.

Đúng như dự đoán, đây cũng là cơ chế để kích hoạt đổi mới tình báo.

"Lục tiên sinh." Lý Ngọc Trân thu liễm cảm xúc, trầm giọng gọi.

"Xin ngài ra giá." Cô cũng không vòng vo, lời ít ý nhiều.

Lục Bình nhìn chăm chú vào Lý Ngọc Trân. Anh hiểu rõ người phụ nữ kiêu ngạo này đang nhượng bộ. Nụ cười trên gương mặt anh rạng rỡ thêm vài phần, trước mắt anh không ngừng hiện ra cảnh tượng lần đầu gặp mặt, Lý Ngọc Trân rút khẩu súng lục Colt M2000 ra từ trong ngăn kéo, nhắm ngay vào đầu mình.

Khi đó anh run rẩy, sợ hãi đến mức tận cùng.

Khi trên trán thư ký Tào Tiểu Tuệ nhuốm máu, ngã quỵ ở bên chân mình, tay chân anh trở nên lạnh lẽo, đại não trống rỗng.

Nhưng bây giờ, thế chủ động giữa hai người đã thay đổi.

"Lý tiểu thư, trong lần đầu gặp mặt, cô đã từng hỏi tôi là muốn giết chết Tống Tử Văn thì cần phải bỏ ra cái giá như thế nào, câu trả lời của tôi là làm người phụ nữ của tôi." Trên mặt Lục Bình mang theo nụ cười yếu ớt, ung dung nói ra.

"Giao dịch này hiện tại… vẫn còn có hiệu lực." Anh kéo dài âm thanh, chầm chậm nói ra.

Sắc mặt Lý Ngọc Trân băng lãnh, nhìn chằm chằm vào Lục Bình. Cô đang khắc chế tâm tình của mình.

"Xin Lục tiên sinh ăn nói cẩn thận." Lý Ngọc Trân nhẹ giọng nói.

Nếu như cô là người nguyện ý dùng thân thể của mình làm tiền cược thì vì sao còn phải chống lại vận mệnh làm gì?

"Thật là đáng tiếc." Lục Bình nói với vẻ thương tiếc.

Anh đương nhiên biết rõ sẽ là cái kết quả này, nói như vậy chỉ là đề chèn ép tâm lý của đối phương mà thôi.

"100 triệu!"

"Còn nữa, tôi muốn cô đồng ý với tôi ba chuyện!"

Một giây trước Lục Bình còn đang khẽ cười, nhưng một giây kế tiếp Lục Bình đã thu liễm tất cả cảm xúc. Sâu trong ánh mắt của anh cất giấu sự hưng phấn và kêu gào. Anh dùng giọng điệu không cho từ chối, trầm giọng nói ra.

Lý Ngọc Trân cũng không để ý tới 100 triệu kia. Cô biết rõ cái yêu cầu này chỉ là một yêu cầu không quan trọng được thêm vào cho có mà thôi.

Sau khi nghe thấy một điều kiện trong đó, mí mắt cô chợt giật giật.

Bầu không khí giữa hai người phảng phất như đông lại.

"100 triệu?"

"100 triệu!"

Vẻ mặt Lục Bình nhìn như bình tĩnh, chỉ lãnh đạm nhìn chăm chú Lý Ngọc Trân và chờ đợi đối phương trả lời. Nhưng trên thực tế, khi con số 100 triệu được nói ra từ trong miệng mình, trái tim của anh lập tức đập nhanh, thân thể đang nóng lên, cả người hưng phấn đến cực điểm.

Vào lúc này.

Cái gì mà Tống Tử Văn của Tống gia Lĩnh Nam? Cái gì mà thế lực khắp nơi không thèm chú ý đến sinh mệnh! Trước mặt 100 triệu, Lục Bình đã sớm quên mất tất cả!

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.

Có chết thì lại như thế nào?

Thực tế không phải tiểu thuyết.

100 triệu là con số mà người bình thường không ăn không uống làm việc 1000 năm mới có thể kiếm được.

Nếu như gửi số tiền này vào ngân hàng thì chỉ tính riêng tiền lời thôi thì cũng có thể kiếm lời 5 triệu một năm rồi.

⚝ ✽ ⚝

Có lẽ do người bình thường thiển cận, Lý Ngọc Trân theo bản năng xem 100 triệu này chỉ là yêu cầu thêm vào cho có. Lại không rõ, trong mấy điều kiện này, Lục Bình xem trọng điều kiện này nhất.

"Ba chuyện gì?" Lý Ngọc Trân nghiêm túc nói.

"Là chuyện mà cô có thể làm được, lại không vượt qua điểm mấu chốt của cô." Lục Bình lộ ra nụ cười, nói bổ sung.

Chuyện làm ăn chính là làm ăn, anh không thể nào bởi vì thưởng thức người phụ nữ trước mắt này, hoặc là bởi vì người phụ nữ này đang đứng ở nghịch cảnh mà giảm bớt tiền đặt cuộc được, như vậy sẽ không còn hùng hổ dọa người nữa.

Nói một cách khó nghe thì là, một nhân vật như Lý Ngọc Trân cho dù như thế nào đều không tới lượt một nhân viên ở tầng chót như Lục Bình đi thương hại.

Lý Ngọc Trân hít một hơi thật sâu.

Cô cảm thấy bi ai, nhưng lại không thể làm gì, từ xưa hồng nhan luôn bạc mệnh, đây là điều không thể tránh khỏi.

"Thành giao."

Lý Ngọc Trân đứng lên, cô đưa tay phải ra với Lục Bình. Lục Bình cũng đứng dậy, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay của Lý Ngọc Trân, ánh mắt quét qua đầu ngón tay, chỉ cảm thấy bàn tay, ngón tay của Lý Ngọc Trân đều cực kỳ xinh đẹp. Làn da trắng nõn dịu dàng giống như ngọc thạch, những đường nét ưu mỹ từ cổ tay đến đầu ngón tay giống như những tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ và xinh đẹp nhất.

Tim đập thình thịch.

Lúc buông ra, loáng thoáng còn có chút không nỡ.

"A lô."

"Bây giờ trong tài khoản của công ty còn lại bao nhiêu tiền?"

"Tôi biết rồi, dưới tình huống đảm bảo duy trì hoạt động, chuyển tất cả số tiền còn lại vào tài khoản của tôi."

Sau khi ngồi xuống, Lý Ngọc Trân cầm chiếc điện thoại màu đỏ trước bàn lên, trầm giọng hỏi.

Trong nửa tháng gần đây, Xuyên Hòa đều đang điên cuồng đốt tiền, số tiền còn lại trong tài khoản cũng đã không nhiều lắm.

Sau khi cúp điện thoại, đầu ngón tay cô gõ lên mặt bàn.

Cô cũng không che giấu, lại gọi mấy cuộc điện thoại dưới cái nhìn chăm chú của Lục Bình, có lẽ là người từng là bạn thân của cô tại Yến Kinh. Đôi môi đỏ của Lý Ngọc Trân khẽ nhếch, còn chưa lên tiếng, bên kia đã truyền đến một giọng nói thanh thúy:

"Chị Trân!"

"Tiền đã được chuyển vào tài khoản rồi! Đừng chê ít, tất cả tài sản đều ở đây rồi!"

"Chị!"

"Bên phía chị còn có thể chịu đựng được không? Em cũng đã nói với chị rồi, người trong nhà lên tiếng không cho bọn em lén lút giúp chị. Nhưng mà mặc kệ, em đã chuyển tiền cho chị trước rồi đó, không đủ thì các chị em lại nghĩ biện pháp khác!"

"Chị! Phải đấu đến cùng với bọn họ! Tuy rằng bọn em không bay ra ngoài được, nhưng mà mọi người đều muốn nhìn chị bay ra ngoài!"

[ Ong ong ——]

[ Tài khoản ngân hàng số đuôi 1247 của ngài nhận được 100.000.000 RMB vào 18:45:18 ngày 16 tháng 12, số dư hiện tại là 102.785.320 RMB ]

Điện thoại di động trung túi rung lên.

Lục Bình móc điện thoại ra, anh chỉ tùy ý liếc nhìn rồi cất điện thoại di động vào, thật sự không dám nhìn lâu, sợ sẽ không đè nén được cảm xúc của mình.

"Nhận được rồi." Lục Bình dựa vào lưng ghế, bắt chéo hai chân, nghênh đón ánh mắt của Lý Ngọc Trân, khẽ vuốt cằm.

"Hiện tại, tôi sẽ nói ra yêu cầu thứ nhất của tôi." Trái tim Lục Bình đập rộn lên.

Trên gương mặt anh vẫn luôn treo một nụ cười, từ từ nói ra.

"Ngài nói đi." Ánh mắt Lý Ngọc Trân ngưng lại, cô vốn tưởng rằng là Lục Bình hoặc là thế lực phía sau anh sẽ đề xuất vào một ngày nào đó trong tương lai.

"Mấy ngày trước, Lý tiểu thư từng mời tôi ăn bữa tối, ở trên xe, Lý tiểu thư bảo tôi chạm vào hai chân của cô, lúc đó tôi đã đáp là để lần sau."

"Tôi nghĩ…"

"Lần này chính là lần sau."

Trước mắt Lục Bình hiện ra cảnh tượng hôm đó.

Bọn họ ở trong buồng xe, ngoài xe là những ánh đèn rực rỡ, mùi nước hoa mê người vờn ở xung quanh. Lúc đó, thân thể của anh giống như được ngâm trong suối nước nóng, tê tê dại dại, không làm gì được. Ánh mắt của anh xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy đôi chân xinh đẹp của Lý Ngọc Trân. Cô đang ngồi bắt chéo hai chân, tia sáng dịu dàng bên trong xe rơi xuống trên chân tản ra ánh sáng mông lung, không ngừng phác họa ra từng đường nét tuyệt mỹ nhất. Cô dùng đầu bàn chân phải móc nhẹ lên mũi giày cao gót, sau đó đung đưa…

Suy nghĩ đột ngột dừng lại, anh nhìn về phía Lý Ngọc Trân.

Chỉ thấy trên gương mặt xinh đẹp của Lý Ngọc Trân lộ ra vẻ kinh ngạc trong giây lát, sau đó lại hiện ra vẻ xấu hổ.

"Xin mời!"

Lý Ngọc Trân nâng chân lên, lạnh như băng nói.

Cô tuân thủ nghiêm ngặt điểm mấu chốt của mình, đó chính là không bán thân. Nhưng cô cũng không phải là một người cứng nhắc không biết thích nghi.

Cô nhìn Lục Bình, suy nghĩ đang thay đổi.

Áp xuống suy nghĩ thân là phái nữ thì phải dùng lý tính thống trị, Lý Ngọc Trân hiểu rõ mình đã từng suy đoán sai. Người nhân viên trước mắt này và thế lực ở phía sau lưng anh ta đều có địa vị không tầm thường.

Thứ hai, đối phương đưa ra yêu cầu sờ chân, thậm chí có thể là đang biểu đạt thiện chí đối với cô.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình đứng lên, đi đến trước mặt Lý Ngọc Trân.

Anh nhìn người phụ nữ trước mắt với ánh mắt tán thưởng, trên người mặc áo sơ mi trắng cổ chữ V bằng lụa phối với khăn quàng ngang vai, bên dưới là chân váy ôm hông màu trắng, làn váy kéo dài đến tận bắp chân.

Xuyên qua làn váy kia, Lục Bình nhìn thấy Lý Ngọc Trân khẽ nâng chân lên, đôi chân ngọc như tượng điêu khắc bị tất da bao lấy.

Lục Bình thò tay ra.

Ánh mắt Lý Ngọc Trân nhìn chằm chằm vào cánh tay Lục Bình, bàn tay nắm chặt.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng có người đàn ông nào chạm vào thân thể của cô.

Cho dù cô là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng lúc khẽ nâng chân lên vẫn không thể kiềm chế nổi mà khẽ run rẩy.

Lòng bàn tay của Lục Bình dán vào bắp chân của Lý Ngọc Trân, cảm nhận được cảm xúc hoàn mỹ kia… Anh không có trực tiếp rời khỏi, lòng bàn tay hướng lên trên, đến khi ánh mắt của Lý Ngọc Trân giống như sắp phun lửa thì mới dừng lại. Năm ngón tay dùng sức, đầu ngón tay phá vỡ tất chân màu da, sau đó thu tay về.

Lục Bình ngồi trở lại vị trí của mình.

"Sau đây là yêu cầu thứ hai." Lục Bình lại nói.

Tuy nói là có ba yêu cầu, nhưng thực sự lại chỉ có một cái có hiệu quả. Từ lúc bắt đầu Lục Bình đã định đưa ra hai yêu cầu coi như là bày tỏ ‘sự thiện chí’ của mình.

"Hôn tôi."

Lục Bình nhìn Lý Ngọc Trân, người phụ nữ phong hoa tuyệt đại trước mắt này chưa từng trải qua tình hình như vậy.

Ánh mắt của cô càng ngày càng lạnh lẽo!

Sau khi nghe thấy yêu cầu thứ hai của Lục Bình, Lý Ngọc Trân không chút do dự lập tức đứng dậy, tiếng giày cao gót vang lên.

Một mùi hương quyến rũ bay qua.

Lý Ngọc Trân đứng ở trước mặt Lục Bình, lúc Lục Bình còn chưa phản ứng kịp lại, cô đã cong ngón tay nắm lấy cằm Lục Bình, cúi người kề sát môi đỏ vào môi Lục Bình, chỉ vừa chạm vào liền rời đi.

Một giây kế tiếp, cô quay lại vị trí trước đó.

Lục Bình theo bản năng liếm môi một cái, thành thật mà nói, anh chỉ cảm nhận được đôi môi mềm mại và có chút lạnh lẽo của Lý Ngọc Trân mà thôi. Trong lúc anh còn muốn cảm nhận tỉ mỉ thì Lý Ngọc Trân đã rời khỏi.

"Ài…"

"Còn muốn!"

Trong lòng thở dài.

⚝ ✽ ⚝

"Lý tiểu thư, nụ hôn đầu tiên sao?" Anh hỏi.

Không có câu trả lời, chỉ có một ánh mắt muốn giết người.

"Hiện tại cô chỉ thiếu tôi một yêu cầu nữa thôi." Lục Bình lại cười nói.

"Tôi còn chưa nghĩ ra yêu cầu này, chờ sau này có cơ hội lại nói vậy, hiện tại là lúc giúp cô giải quyết vấn đề." Lục Bình tiếp tục nói.

Lý Ngọc Trân dời ánh mắt đi chỗ khác, vào lúc cô nhìn thấy Lục Bình liếm môi thì chỉ hận không thể lấy khẩu Colt M2000 trong ngăn kéo kia ra rồi cho người đàn ông này một phát súng.

Lục Bình có thể cảm nhận sâu sắc được —— bản chất ‘điểu ti’ của mình.

Anh hiện tại rất muốn xoa xoa đầu ngón tay, thậm chí là đưa ngón tay lên trước mũi để ngửi ngửi mùi vị biến thái kia.

Anh muốn liếm môi và nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi.

Đối với Lục Bình mà nói, cho dù anh thu được bàn tay vàng thì ít nhất trong thời gian ngắn bản chất của anh vẫn là một nhân viên công ty hèn hạ vô vi. Điểm này khó có thể nhanh chóng thay đổi được! Mà trong rất nhiều cuốn tiểu thuyết hạng ba kia, thậm thí sở thích cũng trở nên cao cấp hơn. Lục Bình cảm thấy mấy chuyện kia không thiết thực chút nào.

Lý Ngọc Trân là viên minh châu trên đỉnh Kim Tự Tháp nhân loại, luận về thân phận và dáng vẻ thì hoàn toàn không thua kém công chúa của các quốc gia phương Tây chút nào.

⚝ ✽ ⚝

"Đây là niềm vui khi chinh phục được sao." Lục Bình thầm nghĩ

Lý Ngọc Trân thả đôi chân xuống, cô lạnh lùng nhìn về phía đôi tất da đã bị xé nát. Cô ít nhiều cũng là một người có chút ám ảnh cưỡng chế, hiện tại lòng cô chỉ cảm thấy ngứa ngáy giống như là bị mèo cào, hận không thể ngay lập tức cởi đôi tất chân kia xuống.

Lý Ngọc Trân ổn định cảm xúc của mình, mặt không cảm giác nhìn về phía Lục Bình.

"Nói cho tôi một chút về tình huống hiện tại đi." Lục Bình không dám biểu lộ quá mức, chỉ cười nhẹ rồi nói.

"Dựa vào con đường của anh còn cần tôi nói cho anh sao?"

Lý Ngọc Trân cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn nghiêm túc báo cáo lại tình huống trên các phương diện cho đối phương. Cô không phải là kiểu phụ nữ sẽ để cảm xúc ảnh hưởng đến những chuyện quan trọng.

Thân thể hơi ngả về phía sau.

Đầu ngón tay Lục Bình gõ lên trên mặt bàn, anh tỉ mỉ nghĩ đến tình báo.

Trong lòng không khỏi cảm khái.

"Làm không khéo, mình đúng là có thiên phú."

"Giống hệt như suy đoán của mình, bắt đầu từ dư luận, bịt miệng Xuyên Hòa; động tay động chân vào người phát ngôn khiến cho lưu lượng của đối phương không có lối thoát. Cuối cùng, ngăn chặn con đường phân phối quốc tế, tuyệt sát tất cả. Cho dù vẫn có thể bán ra một ít hàng, nhưng lại không thể vận chuyển được chúng."

Lục Bình suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không có chút cảm xúc nào.

"Tôi biết rồi." Lục Bình đáp.

"Tiếp tục đi."

"Nhiều ngày như vậy, mình đã luyện tập vô số lần, viết qua vô số văn án có thể khiến mình khuấy động trận gió lốc này!"

Dưới cái nhìn của Lý Ngọc Trân, Lục Bình chỉ suy nghĩ trong thoáng chốc, sau đó lấy điện thoại di động ra.

Anh tìm đến một dãy số ở trong danh bạ, ấn xuống phím gọi.

Lục Bình nhìn thoáng qua Lý Ngọc Trân, cũng không che giấu, trực tiếp bắt đầu cuộc gọi điện thoại.

[ Tút ——]

Tiếng gọi điện thoại vang lên trong văn phòng làm việc.

⚝ ✽ ⚝

Quyền hành của một thương nhân tình báo chưa bao giờ chỉ là xuất phát từ tin tức, ngoài ra còn xuất phát từ mạng lưới liên hệ phức tạp của anh ta.

Anh là người môi giới giỏi nhất ở trong tối.

Anh có thể dẫn dắt chuyện khó khăn đến đúng người, cũng có thể thu xếp ổn thỏa cho tất cả mọi người.

Lý Ngọc Trân nhìn Lục Bình, sự hoài nghi đối với đối phương dần dần biến mất.

Toàn bộ nghi ngờ trong quá khứ hiện tại đã chuyển hóa thành —— một đại lão thực sự.

"Lục tiên sinh."

Điện thoại được kết nối.

Một giọng nói cung kính vang lên bên tai hai người.

"Tiết tiên sinh, đã lâu không gặp." Lục Bình nói.

"Tiết tiên sinh?"

Lý Ngọc Trân thầm nghĩ, trong đầu cô đang không ngừng đối chiếu các cái tên khác nhau.

"Chỗ của tôi có một công việc muốn giao cho anh, sau khi chuyện thành công, anh sẽ có thể nâng phạm vi của mình lên một cấp, đồng thời sẽ được một phần lợi ích tương đối từ đối phương." Lục Bình cân nhắc lời nói và tư thế của mình, anh nói bằng một giọng trầm ổn và có lực.

Anh hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Ngọc Trân, thấy đối phương giơ một ngón tay lên thì khẽ vuốt cằm, tiếp tục nói: "Việc phân chia lợi ích này có lẽ sẽ cố định tại một điểm."

"Lục tiên sinh."

Trong một văn phòng ở gần bến Thượng Hải.

Vẻ mặt Tiết Hoa Thanh nghiêm túc, suy nghĩ lời nói của đối phương. Đề nghị này nhìn như rất hấp dẫn, nhưng nguy hiểm trong đó cũng cực lớn.

"Chính là Xuyên Hòa sao?" Tiết Hoa Thanh hỏi.

"Ừm." Lục Bình gật đầu.

Giọng nói của Tiết Hoa Thanh xuyên qua điện thoại vang lên ở bên tai hai người. Có thể xác định được một chuyện, đó là trong giọng nói của đối phương có chứa sự kiêng kỵ và nghiêm túc.

Ánh mắt Lý Ngọc Trân ngưng lại, chờ đợi câu trả lời. Cô không biết liệu Lục Bình và Tiết Hoa Thanh có thỏa thuận gì với nhau trước hay không, chỉ có thể xem là đối phương đang tạm thời làm người trung gian giới thiệu.

"Tống Tử Văn Tống gia mấy ngày trước có liên hệ với tôi, tôi đã từ chối anh ta rồi." Tiết Hoa Thanh trầm giọng nói.

"Hôm nay, thủ hạ của tôi đã thử phân tích chiều hướng dư luận này, Lục tiên sinh, vũng nước này vô cùng sâu."

"1.5 điểm." Lục Bình nói.

"Lục tiên sinh phân phó, Tiết mỗ đương nhiên là phải liều mạng rồi."

Tiết Hoa Thanh đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta hít một hơi thật sâu rồi cung kính đáp lại. Nếu như anh ta ở Dương Thành thì chắc chắn sẽ không dám nhìn thẳng vào con quái vật Tống gia, nhưng mà Trung Hải có quy tắc của Trung Hải.

"Tiết Hoa Thanh, chắc là cô cũng biết anh ta."

Điện thoại cúp máy.

Lục Bình nhìn về phía Lý Ngọc Trân, ung dung nói.

"Ừm."

Lý Ngọc Trân gật đầu, cô đã đoán ra được người này, họ Tiết lại có thể giúp cô giải quyết tình huống hiện tại cũng chỉ có một người.

Tiết Hoa Thanh là một người có tính cẩn thận, anh ta có thể đồng ý quả quyết như vậy thực sự là nằm ngoài dự liệu của Lý Ngọc Trân. Xuyên Hòa đang là một củ khoai nóng bỏng tay, lợi nhuận này không phải nói chia là có thể chia. Bọn họ đều không e ngại thế lực của Tống Tử Văn, tất cả đều đang đợi đến lúc Xuyên Hòa hoàn toàn sụp đổ, sau đó thành lập một tập đoàn truyền thông lưu lượng khác ở trong đống phế tích của Xuyên Hòa.

Nghĩ tới đây, Lý Ngọc Trân nhìn về phía Lục Bình với ánh mắt thâm sâu khó lường.

"Tiếp tục." Lục Bình lại nói.

Anh gọi cuộc điện thoại thứ hai, Đinh Thanh.

Anh cũng bật loa ngoài lên. Khi tiếng [ Tút ——] thứ hai vang lên, điện thoại lập tức được kết nối.

"Lục tiên sinh."

Chủ tịch tập đoàn vận tải Trung Hải, Đinh Thanh thu hai chân đang gác ở trên bàn làm việc xuống, cung kính đáp.

Trong giọng nói này còn ẩn chứa sự biết ơn không hề che giấu.

Lý Ngọc Trân nghe vậy thì lại nhìn Lục Bình thêm một cái.

"Đinh tiên sinh, đã ngồi ổn định lên vị trí người phát ngôn này chưa?" Lục Bình nở nụ cười, thăm hỏi.

Anh cảm nhận được trạng thái của mình hiện tại, adrenaline bên trong thân thể đang điên cuồng bài tiết. Anh cảm giác bản thân mình như đang ngâm trong suối nước nóng, tứ chi đều như nhũn ra, không làm gì được.

Anh hưởng thụ thân phận bây giờ.

Chỉ thông qua mấy cuộc điện thoại đã lập lại trật tự của vô số người đang nhìn chăm chú vào cái vòng xoáy này! Loại cảm giác quyền hạn phóng đại này chính là liều xuân dược mà bất kỳ người đàn ông nào đều không thể ngăn được.

"Nhờ phúc của tiên sinh, tất cả đều ổn." Đinh Thanh cung kính nói.

Lý Ngọc Trân nghe thấy đoạn đối thoại này, mí mắt khẽ giật.

"Chỗ của tôi có một việc muốn giao cho anh, sau khi chuyện thành công, đối phương sẽ chia cho anh 1.5 điểm lợi nhuận." Lục Bình nói.

"Đều làm theo lời tiên sinh nói." Đinh Thanh không có hỏi dò, lập tức đồng ý.

"Ừm, không cần biết anh sử dụng thủ đoạn gì, tôi muốn anh điều động các tàu vận chuyển đến Đông Nam Á, châu u, châu Mỹ đến các cảng nội địa trong vòng hai ngày, nhất định phải vận chuyển các sản phẩm của Xuyên Hòa trong đợt khuyến mãi trở về một cách đúng hạn và hiệu quả." Lục Bình không có khách sáo, trầm giọng nói.

"Vâng!" Đinh Thanh đáp.

Anh hiện tại là người phát ngôn của tập đoàn vận tải Trung Hải, mà hoạt động kinh doanh ban đầu của Tào Môn vốn là vận tải, chỉ có điều trước đây thường hoạt động ở các khu vực sông nước mà thôi.

"Đã giải quyết xong hai mục."

Lục Bình mỉm cười nhìn về phía Lý Ngọc Trân, ung dung nói.

⚝ ✽ ⚝

"Còn về hạng mục cuối cùng, người phát ngôn, hoặc có thể nói là người mang hàng trong đợt hoạt động khuyến mãi cuối năm… Xuyên Hòa trước đó định mời một Ảnh Đế, một Ảnh Hậu và một ca sĩ Thiên Vương đúng không."

"Vậy tôi hỏi cô."

"Thiên Vương Lưu Minh Hoa, Thiên Hậu Tô Thanh Phi, Ca Thần Chu Nhất Luân có còn đủ tư cách hay không?" Gương mặt Lục Bình bình thản, chậm rãi nói ra tên của ba người này.

Cho dù là Lý Ngọc Trân đều không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Ban đầu cô hi vọng mình có thể mời được ba người này, nhưng mà đã bị từ chối. Người có địa vị như bọn họ, không nói đến thế lực chống đỡ phía sau lưng, chỉ dựa vào danh nghĩa và sức ảnh hưởng cá nhân của bọn họ thôi đã không phải là người mà ai cũng có thể uy hiếp và bắt chẹt!

Muốn mời được bọn hắn cần phải có nhân mạch và tài nguyên khó có thể lường được.

"Lý tiểu thư, chuyện bái phỏng Yến Thanh tiên sinh sẽ giao lại cho cô."

Lục Bình nhìn chăm chú vào Lý Ngọc Trân, trưởng nữ Lý gia Yến Kinh lúc này đang có chút thất thần, anh đúng lúc lên tiếng nói chuyện.

Nói xong, anh cũng không ở lại quá lâu, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

"Tôi chờ điện thoại của cô." Lục Bình nói.

"Hạ Đình."

Sau khi Lục Bình đi ra mấy bước, Lý Ngọc Trân mới lấy lại tinh thần. Cô bình tĩnh nhấn nút gọi, trầm giọng nói ra: "Tiễn Lục tiên sinh một chút."

"Vâng!"

Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, nữ thư ký thứ ba Hạ Đình có chút hốt hoảng xuất hiện ở trước mặt Lục Bình.

[ Lạch cạch ——]

Tiếng cửa văn phòng đóng lại vang lên.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà, trong văn phòng làm việc rộng lớn cuối cùng chỉ còn lại một mình Lý Ngọc Trân. Lý Ngọc Trân còn nhìn chăm chú về phía cửa phòng, một lát sau, hàng lông mi dài của cô khẽ run. Gương mặt lạnh như băng cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

Thân thể cô hơi ngả về phía sau, có chút mệt mỏi xụi lơ trước ghế dựa. Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ có những lúc không có người, cô mới dám tháo lớp mặt nạ của mình xuống, thoáng lộ ra chút yếu ớt được che giấu sâu bên trong.

Bàn chân duỗi thẳng, rời khỏi giày cao gót, co lại. Bàn chân Lý Ngọc Trân giẫm lên nệm ghế. Cô ôm lấy hai chân, chôn mặt vào trong đó.

Lúc này.

Ánh mắt của cô đột nhiên chú ý tới phần tất chân bị Lục Bình dùng móng tay vạch ra mấy đường.

Lý Ngọc Trân mở hai mắt ra, vẻ mặt ngưng lại, trong giây lát, khí chất nhu nhược kia đã tan biến không còn dấu tích. Một nữ thần mạnh mẽ, hoàn mỹ tuyệt đại lại xuất hiện ở phía trước bàn làm việc.

Cô đưa một chân ngọc thon dài ra, tay đẩy làn váy lên —— động tác của cô chợt dừng lại. Hôm nay cô mặc một chiếc váy nửa người ôm hông, váy liền với phần trên, làn váy chỉ kéo được tới bắp đùi liền không thể kéo lên được nữa. Muốn cởi tất chân xuống thì trước tiên phải cởi váy ngang hông xuống.

Lý Ngọc Trân sững sờ tại chỗ.

Một lát sau, gò má lạnh như băng của cô bỗng ửng hồng, chân trần đứng cạnh chiếc ghế làm việc. Cô quay người lại nhìn về phía cánh cửa sổ sát đất có thể nhìn xuống cả tòa thành phố.

Mặc dù nói cái cửa sổ này chỉ có thể nhìn ra phía ngoài, không thể nhìn từ bên ngoài vào bên trong.

Nhưng ——

Lý Ngọc Trân cầm chiếc điều khiển lên, nhấn nút, rèm cửa sổ chậm rãi đóng kín. Văn phòng một giây trước còn đang sáng ngời lúc này đã trở nên tối đen.

Thở phào một cái.

Lý Ngọc Trân đỏ mặt, từ từ cởi chiếc váy ôm hông ra, một đường cong hoàn mỹ giống như là kiệt tác của thượng đế dần hiện ra.

Cô là một người phụ nữ cẩn thận, có thể nói là chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy.

Lý Ngọc Trân đặt chiếc váy lên trên ghế dựa, cởi tất chân ra. Cô lạnh lùng ném đôi tất chân kia vào trong thùng rác.

⚝ ✽ ⚝

"Tới đây thôi."

"Bị các đồng nghiệp của tôi nhìn thấy sẽ không tốt."

Trước sảnh thang máy.

Lục Bình nói với thư ký Hạ Đình, nói xong liền đi vào trong thang máy ấn xuống tầng dưới, sau đó gật gật đầu với Hạ Đình ở bên ngoài cánh cửa.

"Hô!"

Cửa thang máy đóng lại.

Con số hiển thị tầng lầu không ngừng hạ xuống, có lẽ là do Lý Ngọc Trân mà đi qua mấy chục tầng đều chưa từng dừng lại một lần.

Lục Bình đứng ở trong thang máy, tâm trạng căng thẳng bắt đầu dần dần được thả lỏng, nhịp tim lại lần nữa đập mạnh. Anh cảm thấy hai chân như có chút nhũn ra, sống lưng đã bị mồ hôi thấm ướt.

Có đôi khi chính là như này, một khi năng lượng được giải phóng, tất cả dũng khí, lý tính và trí tuệ đều giống như bị rút ra từ trong thân thể.

Nhưng mà.

Lục Bình biết rõ bây giờ còn chưa thể buông lỏng, góc trái phía trên cùng của thang máy đang có camera giám sát yên tĩnh ghi lại mọi hình ảnh.

Từ tầng 58 đến tầng 15.

Từ Xuyên Hòa đến văn hóa Ngô Minh, thật giống như Lục Bình từ thương nhân tình báo đến nhân viên bình thường, xóa bỏ mọi sự hào nhoáng, lộ ra một con người bình thường.

Lục Bình đi ở phía trên hành lang, trong lòng dần ổn định lại. Sau khi rẽ vào góc đường, anh không kịp đợi mà lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn chuyển khoản vừa mới nhận được ra, trong miệng thầm đếm hàng số thật dài kia.

Anh nhếch môi, hít sâu mấy hơi.

Lục Bình dừng bước lại ở trước phòng làm việc, anh điều chỉnh trạng thái, ngáp một cái, sau đó vẻ mặt bỗng biến trở nên có chút lười biếng, lúc này mới đi vào.

Văn phòng lớn.

Bầu không khí giữa các đồng nghiệp có chút không đúng lắm, một số người cúi đầu, không ngừng thảo luận chuyện liên quan tới Xuyên Hòa trong đủ loại group chat.

Cố Đại Thạch thì nghiêm mặt, đầu ngón tay điên cuồng gõ bàn phím. Anh đang điên cuồng đối đầu với mấy người chuyên bôi đen người khác ở trên mạng. Trương Oánh Oánh thì mím môi, lơ đãng xem phim. Cô thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía sau cánh cửa, sau đó ngay lập tức phát hiện Lục Bình đi vào, trên gương mặt đỏ như trái táo lộ ra nụ cười vui vẻ đơn thuần.

"Anh Bình!" Giọng cô có chút vui sướng.

"Tôi còn tưởng rằng anh bị rơi xuống toilet, thiếu chút nữa đã đi gọi người tới vớt anh lên rồi." Cố Đại Thạch nghiêng đầu qua, đáp một tiếng.

"Bụng có chút không thoải mái." Lục Bình thản nhiên đáp lời.

Anh ngồi xuống, nhìn về phía màn hình, đầu óc trống rỗng. Ngay sau đó, anh nhìn chăm chú vào những thứ bình thường trước mắt, một loại cảm xúc khác lập tức bảo phủ cảm giác khẩn trương lúc nãy. Loại tâm tình này có thể gọi là vui sướng, tùy ý, niềm vui tràn trề!

Sự tương phản mãnh liệt giữa hai thân phận khác nhau khiến cho Lục Bình có một chút si mê và muốn ngừng mà không ngừng được!

"Càng chạm đến cực hạn thì tuyến thượng thận lại càng được kích thích."

Lục Bình lấy mắt kính xuống, lau chùi, như có như không nói một tiếng.

"Phía sau đó chính là trung tâm của tin tình báo thứ tư —— Tạ Yến Thanh."

Lục Bình đeo mắt kính lên, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, ánh mắt lộ ra vẻ trầm ngâm. Người này không có tài sản to lớn hay là gia tộc mạnh mẽ, nhưng địa vị cực kỳ đặc biệt. Một tay ông ta thúc đẩy và lập ra quy tắc và văn hóa của giới giải trí Triệu Quốc. Tất cả nhóm nghệ sĩ hàng đầu đầu tiên đều từng được đối phương dìu dắt.

"Tạ Yến Thanh là một ông lão vô cùng cố chấp."

"Ông ta từ chối việc dùng nhân tình của mình để mang đến lớn ích cho bất cứ ai! Cho dù là con gái của ông ta cũng không được hưởng một chút lợi ích hay quyền lợi nào!"

Lục Bình nhớ lại tình báo.

"Chỉ có một người có thể khiến cho Tạ Yến Thanh phá vỡ quy tắc của mình."

"Người duy nhất khiến cho cả đời ông ta cảm thấy áy náy, cho dù là vào quan tài thì cũng không thể nhắm mắt được, trong lòng vẫn luôn day dứt không thôi!"

⚝ ✽ ⚝

"Hạ Đình."

Tầng 58, trong văn phòng.

Lý Ngọc Trân ấn xuống nút gọi, trầm giọng kêu.

"Lý tổng!" Thư ký thứ ba Hạ Đình nhanh chóng xuất hiện, cung kính đáp.

"Trấn an toàn thể đồng nghiệp, bảo bọn họ tiếp tục hoàn thành tốt công việc trong tay của mình, nói cho bọn họ biết —— Xuyên Hòa sẽ không thua!"

Lời nói của Lý Ngọc Trân hơi dừng lại, cô hất cằm lên, ánh mắt sáng ngời, giọng nói hùng hồn vang dội.

"Vâng!" Hạ Đình đáp.

"Ngoài ra, hiện tại chuẩn bị xe cho tôi, tôi phải đi ra ngoài một chuyến."

"Chú ý bảo mật."

Lý Ngọc Trân nói với giọng điệu ra lệnh, vào giờ phút này, cô nhất định phải quán xuyến tất cả, chỉ cần cô lộ ra chút mềm yếu nào thì đều sẽ ảnh hưởng đến lòng tin của một số người.

"Tôi sẽ đi làm ngay!"

Hạ Đình