← Quay lại trang sách

Chương 112 - Mình Nên Làm Gì Đây?

Anh là người quan sát, cũng là người tự mình ấn nút kết thúc ngày động hoạt động khuyến mãi của Xuyên Hòa.

Lục Bình quan sát bầu không khí nóng bỏng trong màn ảnh, lúc nãy, tất cả mọi người bao gồm ba người Lưu Minh Hoa đều nhìn chăm chú vào ống kính, khi anh nhấn nút xuống, dải ruy băng lập tức bung ra.

Anh lại ngồi ở trước bàn làm việc.

"Lục tiên sinh."

"Đây là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần Xuyên Hòa, xin ngài ký tên." Lý Ngọc Trân đẩy một phần thoả thuận tới trước mặt Lục Bình.

Lục Bình mở ra, liếc nhìn. Trái tim không khỏi đập nhanh.

Chuyển nhượng 10% cổ phần của tập đoàn truyền thông Xuyên Hòa, dựa theo thành tích tối nay của Xuyên Hòa, nếu như mà bán ra thị trường sợ rằng sẽ là một cái giá khủng bố. Đến lúc đó, điều này đại biểu cho khả năng có được hàng chục tỷ, thậm lý là hàng trăm tỷ.

"Đây chính là lễ vật mà Lý tiểu thư chuẩn bị sao?" Lục Bình ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Ngọc Trân, tựa như cười mà không phải cười nói.

Chỉ có mình Lục Bình biết —— Giờ phút này, anh nhẫn nại có bao nhiêu vất vả.

"Đây là cho tiên sinh, hoặc có lẽ là cho các tiên sinh." Lý Ngọc Trân nói.

Xuyên Hòa đã bộc lộ ra tiềm lực của mình, như vậy tiếp theo sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn, muốn phát triển từng bước thì cần phải chia nhỏ lợi ích để hình thành một tập lợi ích lớn hơn.

Lục Bình cho thấy năng lực sâu không thấy đáy, đáng được phần hợp đồng này.

"Các?" Lục Bình đọc thầm ở trong lòng.

"Nếu là như vậy —— " Lục Bình nói.

Anh còn chưa dứt lời, tiếng gõ cửa dồn dập đột nhiên vang lên.

Động tác trong tay Lục Bình dừng lại.

Ánh mắt Lý Ngọc Trân đang nhìn chăm chú về phía tay phải đang cầm bút máy của Lục Bình. Lúc này, ánh mắt của cô ngưng lại, nhìn về phía cửa phòng, giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Vào đi."

Hạ Đình là một cô gái rất thông minh, nếu không xảy ra chuyện lớn thì chắc chắn sẽ không quấy rầy vào lúc này.

"Lý tổng." Hạ Đình vội vã đi vào, lên tiếng gọi, sau đó không có nói tiếp.

"Nói thẳng đi." Lý Ngọc Trân trầm giọng nói.

"Tống công tử đã phong tỏa tòa nhà này, đang dẫn người hướng tới phòng làm việc của ngài."

Hạ Đình có chút bối rối, cô là thư ký của Lý Ngọc Trân, đương nhiên cũng biết rõ về người đàn ông kia.

Nghe thấy mấy chữ Tống công tử, vẻ mặt Lý Ngọc Trân bình tĩnh, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ chán ghét. Thành thật mà nói, công cũng không cảm thấy ngoài ý muốn về việc Tống Tử Văn sẽ chạy tới. Cô hiểu rất rõ người đàn ông đáng ghét kia.

"Lục tiên sinh." Lý Ngọc Trân áy náy nhìn về phía Lục Bình.

Cô còn đang chuẩn bị nói gì đó, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai!

"Cô đang tính tính toán tôi?" Lục Bình nói.

⚝ ✽ ⚝

"Hô!"

Khi thư ký Hạ Đình xông vào và nói ra tin tức Tống Tử Văn phong tỏa tòa nhà, trái tim của Lục Bình gần như đã nhảy tới cổ họng. Anh chỉ cảm thấy mình đang nhanh chóng rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

Giờ phút này, anh chính là người cảm thấy sợ hãi nhất trong căn phòng làm việc này!

Anh muốn há to miệng mà thở dốc, lại không dám bộc lộ cảm xúc chân thật nhất của mình ra ngoài. Trong giày da, ngón chân Lục Bình đang gắt gao nghiền qua nghiền lại mặt giày.

Trong giá sách của Lục Bình đã đổi mới ra năm phần tình báo. Anh mơ hồ có thể ý thức được lực lượng và phân cấp của đám quyền quý trên cái thế giới này.

Mà dựa theo sự phân cấp này, anh cách tin tức tình báo của Tống Tử Văn ít nhất là 2 cấp bậc. Nói cách khác, cho dù có anh dùng sức mạnh của tình báo màu vàng kia để đối phó với Tống Tử Văn thì đối phương vẫn có thể tùy ý nghiền chết anh, giống như nghiền chết một con rệp vậy!

"Mình nên làm gì đây?"

"Mình nên làm gì đây?!"

Lục Bình điên cuồng suy nghĩ, sống lưng của anh đã bị mồ hôi thấm ướt.

Không còn thời gian để suy nghĩ nữa.

Giọng nói lạnh lùng của Lý Ngọc Trân truyền đến ở bên tai, "Lục tiên sinh".

Gần như là cùng lúc này, ánh mắt Lục Bình trở nên lạnh lẽo. Anh đã sử dụng ánh mắt lãnh đạm này thuần thục hơn rất nhiều sau không biết bao nhiêu lần luyện tập.

Mọi cảm xúc đều nhanh chóng bị thu liễm.

Bình tĩnh!

Biểu hiện ra vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh!

Mà sự bình tĩnh cực độ, phối hợp với thân phận đặc thù, đó chính là khiếp người!

"Cô đang tính tính toán tôi?" Lục Bình nhìn Lý Ngọc Trân, nói.

"Cô còn chưa hiểu rõ tôi đúng không, như vậy tôi hiện tại sẽ nói cho cô biết, con người tôi ghét nhất chính là bị tính toán."

Keng ——

Cây bút trong tay bị ném xuống.

Thân thể Lục Bình ngả về phía sau, nhìn về phía Lý Ngọc Trân, bình tĩnh nói.

Anh nhìn chăm chú Lý Ngọc Trân, cũng hiểu rõ, dựa vào sự hiểu biết của đối phương về vị hôn phu của mình, cô nhất định đã nghĩ tới khả năng Tống Tử Văn sẽ chạy tới, nhưng cô ta vẫn mời mình tới đây.

Trong này chắc chắn có ẩn chứa gì đó, nếu như Tống Tử Văn đến… thì sẽ để cho mình va chạm với Tống Tử Văn.

"Mình chỉ đành —— "

"Giả làm đại lão tới cùng!"

"Lý Ngọc Trân cô dám tính kế tôi? Vậy tôi chỉ có thể bức bách cô! Đẩy cô đi lên!"