Chương 113 - Tiểu Thư Mời Tống Công Tử Quay Về Trước
Mẹ kiếp!"
"Trong cái vòng này đúng là không có người nào tốt cả!"
"Hôm nay, mình mà có thể sống ra khỏi cánh cửa này, mình nhất định sẽ ném toàn bộ may mắn vào trong lò thiêu xác!"
Vẻ ngoài Lục Bình cực kỳ bình tĩnh, nhưng thực ra trong đầu anh đang không ngừng chửi tục, đang phát tiết sợ hãi và khẩn trương.
Anh nhìn chăm chú Lý Ngọc Trân, sau lưng cô gái xinh đẹp kia là tòa đô thị cao cấp với đủ loại ánh đèn rực rỡ, trên màn hình của toàn nhà phương xa là hình ảnh chúc mừng hoạt động của Xuyên Hòa kết thúc hoàn mỹ.
Đây đúng là một hình ảnh lộng lẫy.
Thiếu niên!
Hoa hồng mỹ lệ đúng là luôn có gai.
"Hô!"
Lục Bình căng thẳng đến mức tận cùng, linh hồn run rẩy bỗng bình tĩnh lại, rất nhiều chuyện đều trở nên rõ ràng. Anh cảm thấy bản thân mình thật ngây thơ trước cơn giận dữ vừa trào dâng ở trong lòng.
Cho dù như thế nào thì bản thân cũng phải lấy được bản thoả thuận kia!
Nhìn từ góc độ của Lý Ngọc Trân, cô cũng không sai. Đối phương bỏ ra lợi ích, mình chấp nhận nguy hiểm. Đây là quy luật bất thành văn trong giới quyền quý.
"Nếu như mình thật sự là một đại lão thì thỏa thuận này rất thích hợp. Nhưng vấn đề lại nằm ở đây, mình con mẹ nó chỉ là một đại lão giả!"
Thời gian rất ngắn ngủi, Lục Bình nhanh chóng suy nghĩ, anh theo bản năng cân nhắc mọi chuyện xuất phát từ góc độ của người bình thường.
"Lý tiểu thư." Ánh mắt Lục Bình lãnh đạm, gọi một tiếng.
Mình không thể nào gặp mặt Tống Tử Văn được, gặp mặt anh ta nhất định sẽ lộ ra sự hèn nhát, chết không có chỗ chôn.
"Cô vẫn còn chưa thấy rõ sao?" Lục Bình tỉ mỉ nhớ lại tình báo về Lý Ngọc Trân, hỏi.
"Xin Lục tiên sinh giải đáp nghi hoặc."
Thư ký Hạ Đình lo sợ bất an đứng ở bên cạnh. Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú Lục tiên sinh, cô không có nhiều lời, chỉ khẽ hé môi đỏ đáp lời.
⚝ ✽ ⚝
Cùng lúc đó.
Bên ngoài phòng làm việc.
Tầng 48.
[ Tinh ——]
Cửa thang máy mở ra.
Tống Tử Văn dáng vẻ nho nhã lịch sự, hai tay cắm ở trong túi, nở nụ cười rực rỡ rồi bước ra ngoài. Anh ta nhìn chăm chú vào logo của Xuyên Hòa, bước vào sảnh tiếp khách.
"Tiên sinh!"
Tối nay toàn thể nhân viên Xuyên Hòa đều làm thêm giờ.
Tống Tử Văn bước vào dưới sự bao vây của đám người, nữ tiếp tân lập tức tiến lên nghênh đón: "Chúng tôi tối nay đã không còn tiếp khách nữa rồi, nếu như ngài có chuyện gì thì có thể…"
Nữ tiếp tân còn chưa nói dứt lời đã lập tức trợn to hai mắt, giọng nói chợt im bặt.
Chỉ nhìn thấy, Tống Tử Văn một giây trước còn nở nụ cười thân sĩ, một giây sau đã móc ra một khẩu súng lục màu bạc từ trong ngực, nòng súng lạnh như băng ấn vào trước trán nữ nhân viên tiếp tân.
"Tôi tìm Lý Ngọc Trân." Giọng nói lạnh như băng.
Đồng tử của nữ tiếp tân trẻ tuổi phóng đại, cô không dám nhúc nhích, hô hấp nặng nề. Cô muốn hét lên, nhưng giọng nói tiếp theo lập tức khiến cho cô ngậm chặt miệng, chỉ dùng sức gật đầu.
"Nếu như dám kêu lên, hiện tại sẽ đưa cô đi gặp Diêm Vương."
"Đi."
Trong thang máy, nữ tiếp tân trẻ tuổi run rẩy điều khiển thang máy. Nước mắt đảo quanh hốc mắt cô, cô cẩn thận nghiêng đầu nhìn về phía Tống Tử Văn.
"Cút đi."
Cửa thang máy chậm rãi đóng kín.
Nữ tiếp tân trẻ tuổi vẫn còn ngây ngốc tại chỗ, một hồi lâu sau cô mới phản ứng lại, hai chân mềm nhũn ngồi liệt ở dưới đất. Đôi môi không ngừng run rẩy, bật khóc thành tiếng. Cô chỉ là một nhân viên lễ tân của công ty, thích uống trà sữa, thích đi dạo phố cùng với các chị em. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình cách cái chết gần như vậy.
Tống Tử Văn nhìn chăm chú vào người phụ nữ đứng như tượng gỗ trước cửa thang máy, bật cười một tiếng, cho đến khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, anh ta nhìn xuống sàn nhà chẳng có mục đích gì.
Không bao lâu sau, thang máy đã dừng lại.
Sảnh thang máy.
Đội trưởng đội an ninh của Lý Ngọc Trân- Bảo Huy Quân mặt không cảm xúc nhìn chăm chú cửa thang máy mở ra. Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào trong thang máy, nhìn về phía Tống Tử Văn đứng ở chính giữa. Tròng mắt Tống Tử Văn trắng đen rõ ràng, gương mặt chứa đầy nụ cười.
Hai bên trái phải ở bên cạnh Bảo Huy Quân chính là hai đội an ninh mặc tây trang màu đen xếp thành hàng.
Cửa thang máy hoàn toàn mở ra.
"Tống công tử." Bảo Huy Quân khom người, trầm giọng hô.
"Đội trưởng Trương, đã lâu không gặp." Một tay Tống Tử Văn cắm ở bên trong túi, sau khi đi ra thì cười đáp một tiếng.
"Đã trễ lắm rồi."
"Tiểu thư mời Tống công tử quay về trước." Bảo Huy Quân vẫn duy trì dáng vẻ khom người, nhưng lại làm ra tư thế mời, tiếp tục nói.
Vừa dứt tiếng, bầu không khí trong sảnh thang máy sảnh chớp mắt như đông lại.
Nụ cười trên gương mặt Tống Tử Văn biến mất, trừng mắt nhìn Bảo Huy Quân, giơ tay lên, ‘Ba’ một tiếng, tát mạnh vào má phải của Bảo Huy Quân.
Không nói gì.
Anh nhấc chân lên, muốn đi ngang qua Bảo Huy Quân.