Chương 114 - Ung Dung Uống Trà Dưới Ánh Mắt Của Tống Tử Văn!
Thân hình cường tráng giống như núi của Bảo Huy Quân di chuyển, vững vàng ngăn ở trước mặt Tống Tử Văn. Tống Tử Văn còn chưa nói chuyện, một vệ sĩ áo đen phía sau anh ta đã bước tới, khom người, dùng tay đánh ra mấy quyền về phía eo và vai của đối phương. Chỉ nghe [ phanh ——] một tiếng, thân thể cao lớn vạm vỡ của Bảo Huy Quân - người từng ở trong bộ đội đặc chủng, bị đánh ngược về phía sau giống như là đạn pháo.
Tống Tử Văn liếc nhìn đội trưởng an ninh một cái, sau đó sải bước về phía văn phòng của Lý Ngọc Trân.
Phạm vi của thế lực của Tống gia tại Lĩnh Nam, nơi đó thịnh hành quyền pháp, Hồng Quyền, Vịnh Xuân Quyền, Hình Ý Quyền… vô cùng đa dạng.
⚝ ✽ ⚝
"Tống Tử Văn có thể tùy ý vượt qua quy tắc đánh cuộc như thế."
"Đáp án đã rõ ràng."
"Lý tiểu thư cần gì phải tự mình dối người."
Lục Bình bình tĩnh nói.
Bên trong tình báo có nói thân thể của Lý gia lão gia tử không được lạc quan, Lý gia đang nằm trong thời khắc nguy cơ. Nhưng từ hành động bây giờ của Tống Tử Văn, e rằng biến cố đã xuất hiện ở trên người ông lão kia.
Trụ thạch sắp đổ!
Người trung niên không đủ năng lực chống lại gia tộc, không có năng lực đảm đương công việc!
Vẻ mặt Lý Ngọc Trân băng lãnh, cô đã ý thức được loại khả năng này từ sớm, nhưng vẫn luôn không muốn tin tưởng.
"Biểu hiện hôm nay của cô khiến cho tôi rất không hài lòng."
Lục Bình đặt tay lên tay vịn, không ngừng gõ gõ.
[ Cạch —— Cạch —— Cạch ——]
Anh nhìn về phía Lý Ngọc Trân, lạnh lùng nói.
"Nhưng tôi vẫn sẽ cho cô một cơ hội."
"Cho tôi thấy quyết tâm của cô —— "
Lục Bình nói.
Lý Ngọc Trân im lặng. Cô không nghĩ đến Lục Bình sẽ cứng rắn tới mức độ như vậy, không cho phép bản thân ở thế bị động một chút nào. Cô cũng không có ý định chủ động tính kế đối phương, chỉ là mượn lực mà đi, thuận nước đẩy thuyền. Nếu như chuyện đó xảy ra, cô có thể thử dò xét dòng nước phía sau Lục tiên sinh.
Nhưng vị Lục tiên sinh này lại lần nữa giành lại quyền chủ động về tay chỉ với một câu nói nhẹ nhàng.
Thôi vậy!
Làm sai thì phải thừa nhận, đây là điều mà ông nội đã dạy cho cô từ lúc còn nhỏ.
Lý Ngọc Trân mở ngăn kéo, thò tay ra, cầm lấy khẩu súng lục Colt M2000.
Cô đứng dậy.
Đi về phía cửa phòng.
Cô vừa mới bước ra một bước.
[ Phanh ——]
Tiếng nổ vang!
Chiếc cửa gỗ của văn phòng bị đánh ngã, ngã xuống bên chân Lý Ngọc Trân, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp sàn nhà.
Lý Ngọc Trân nhìn về phía người đàn ông trước cửa.
Gương mặt xinh đẹp vẫn bình tĩnh như cũ, cô nâng giày cao gót dưới chân lên, gót giày nghiền qua vụn gỗ, hướng về phía trước cửa.
Lúc này.
Lúc nãy, người đàn ông áo đen kia nhường qua một bên, Tống Tử Văn khẽ cười rồi rảo bước tới. Ánh mắt anh ta quét qua gương mặt của Lý Ngọc Trân, nhìn về phía người đàn ông đang đưa lưng về phía mình. Phía sau cặp kính gọng vàng, sâu trong con mắt chính là sự dữ tợn của dã thú.
"!!!"
Khi cửa phòng làm việc bị đánh ngã, tiếng nổ vang truyền đến, tim Lục Bình lập tức đập nhanh, thân thể suýt chút nữa đã nhảy lên. Yết hầu anh nhấp nhô, nhẹ nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Ngay sau đó!
Một ánh mắt như có gai rơi xuống ở trên người anh.
Lục Bình ý thức được cái gì đó.
Anh hít thở sâu.
"Mình là đại lão!"
Anh cố gắng thôi miên chính mình.
Lục Bình đưa tay ra, bưng chén trà trước mặt lên. Bàn tay muốn run rẩy, anh gần như phải cắn chặt răng mới có thể khắc chế được. Anh dùng nắp trà khêu một cái, đưa nước trà đến bên miệng.
Lục Bình cứ như vậy mà vừa uống trà vừa đối mặt với ánh mắt của Tống Tử Văn.
Trà uống vào trong miệng, nhai nhai rồi nhổ ra ——
Không ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này cả.
Lục Bình chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nặng nề và dồn dập. Anh đã dùng hết toàn bộ sức lực để duy trì một dáng vẻ ung dung.
Phù phù!
Ánh mắt kia khiến cho Lục Bình cảm giác như có gai ở sau lưng.
"Còn có biện pháp gì?"
"Đinh Thanh?"
"Có cần gọi điện thoại cho Đinh Thanh hay không?! Mau tới cứu ông đây!!"
Trong lòng Lục Bình cảm thấy bất an sợ hãi, anh hối hận vì mình đã ôm tâm lý may mắn, nhưng ngay sau đó anh lại kìm nén sự hối hận của mình. Anh cảm thấy, mấy chuyện cảm thấy hối hận kia là của người sống, lúc này cân nhắc tới vấn đề này còn có chút quá sớm.
Đại não đang chuyển động, điên cuồng phân tích những ưu thế của bản thân từ khi thu được năng lực kia.
"Được rồi, động tĩnh mở cửa ban nãy rõ ràng là của một người luyện võ. Đáng chết, sao lúc trước mình lại không biết trên thế giới này có nhiều cao thủ võ thuật như vậy? Lúc các trận đấu Taekwondo phát sóng trên mạng thì mày đang làm cái gì?"
Lục Bình mắng.
Không ngừng lật đổ ưu thế của mình.
Càng phân tích.
Càng cảm thấy vô lực.