← Quay lại trang sách

Chương 115 - Vận Mệnh Của Lý Ngọc Trân!

Trái là chết, phải cũng là chết. Lục Bình dứt khoát quyết tâm liều mạng, trong đôi mắt để lộ ra vẻ hung ác:

"Cùng lắm thì lật bàn, kéo theo gia tộc tỷ phú kia chôn cùng mình."

"Với tình báo cơ mật màu vàng kia, nếu như mình liều lĩnh sử dụng nó thì vẫn có cơ hội để sống. Tuy có khả năng chỉ sống lâu thêm được một chút, nhưng mà chỉ cần sống sót, có thể chịu đựng qua 12 giờ tối này thì sẽ còn có hy vọng…"

Bao nhiêu là đường sống.

Trong lòng Lục Bình hơi bình tĩnh lại, anh thả chén trà xuống, nước trà bắn ra, thấm ướt mấy ngón tay. Cảm nhận được ánh mắt sau lưng, anh hiểu rõ, mình không thể sợ hãi, càng sợ hãi thì sẽ càng nguy hiểm. Không xoay người, có thể nói là không tiện lộ diện, nhưng không ngẩng đầu lên thì lại quá qua loa lấy lệ.

Nghĩ đến đây, anh ngẩng đầu lên.

Trong ánh mắt Lục Bình tràn ra ý cười, nhìn thẳng về cánh cửa kính trước mắt, đối mặt với ánh mắt đè nén dã thú của Tống Tử Văn.

Sau đó…

Gật đầu!

⚝ ✽ ⚝

"Hô!"

Cảm nhận được ánh mắt mang theo ý cười kia, Tống Tử Văn chỉ cảm thấy mình đang bị hung hăng mạo phạm. Lớp bọc lịch sự bên ngoài sắp không khống chế nổi sự dữ tợn như hung thú ở bên trong. Anh ta thở hổn hển, bước về phía trước.

Đúng lúc này.

[ Phanh ——]

Chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, viên đạn bắn ra, lướt qua chóp mũi Tống Tử Văn xuyên vào tấm cửa kính bên cạnh. Tấm cửa kính kia lập tức phát ra tiếng răng rắc, lấy viên đạn làm trung tâm, các vết nứt dày đặc nhanh chóng xuất hiện.

Tống Tử Văn dừng bước lại, anh ta không thể tưởng tượng nổi mà nghiêng đầu, đôi mắt đỏ bừng.

Ở góc hành lang, đội trưởng an ninh Bảo Huy Quân vẫn cầm ghìm súng, duy trì động tác bóp cò. Anh nhổ ra một ngụm nước miếng chứa đầy máu tươi, thu hồi cây súng lục, đi về phía Tống Tử Văn.

Ban nãy anh chỉ là bắt lấy thời cơ để xuất hiện, khi tiếng súng vang lên, trước người Tống Tử Văn đã được vây kín gió thổi không lọt.

Một tên vệ sĩ áo đen giơ cao họng súng, nhắm ngay vào Bảo Huy Quân.

Kèm theo động tác của Bảo Huy Quân, đội ngũ an ninh đứng trước cửa phòng Lý Ngọc Trân đều lập tức rút súng ra, nhắm họng súng vào vệ sĩ của Tống Tử Văn.

Giằng co!

Hai bên cứ giằng co với nhau như vậy! Một bầu không khí tràn đầy khói lửa đang dần lan ra!

"Tiểu thư!" Bảo Huy Quân dừng bước lại, trầm giọng kêu.

"Tôi không sao. Nhưng nếu như bọn họ còn dám tiến một bước, tôi cho phép các người trực tiếp nổ súng.

" Vẻ mặt Lý Ngọc Trân không biểu tình, cô nhìn chăm chú vào Tống Tử Văn, dùng giọng nói lạnh như băng ra lệnh.

"Vâng!" Bảo Huy Quân đáp.

Vết sẹo dài bằng ngón tay út trên gương mặt anh vặn vẹo giống như một con rết đang giãy dụa. Anh nhìn chăm chú vào đoàn người trước mặt.

Anh cảm thấy ngột ngạt.

Lúc tại chiến khu, những cao thủ võ thuật như lúc nãy mà gặp phải đội ngũ được trang bị vũ trang hiện đại như bọn họ thì đều chỉ có thể chạy trối chết như một con chuột.

"Tống Tử Văn."

"Anh muốn làm cái gì?!"

Lý Ngọc Trân trầm giọng hỏi.

"Tôi muốn làm cái gì?" Tống Tử Văn hỏi ngược lại.

Trên gương mặt anh ta lộ ra nụ cười sáng lạng, nhìn thoáng qua phía sau Lý Ngọc Trân, sau đó nhận lấy điện thoại vệ tinh từ thư ký, gọi tới một dãy số.

Anh ta không thèm che giấu, trực tiếp ấn loa ngoài.

[ Tút ——]

Tiếng điện thoại vang vọng khắp toàn bộ hành lang.

Một hồi lâu, đường dây điện thoại được kết nối.

"A lô?" Một giọng nam trung niên uy nghiêm vang lên ở bên tai mọi người.

Lý Ngọc Trân nghe thấy, ánh mắt ngưng lại.

"Chú Lý, xin lỗi, làm phiền ngài nghỉ ngơi rồi."

Tống Tử Văn nhìn chằm chằm Lý Ngọc Trân, nụ cười trên gương mặt càng ngày càng rực rỡ, anh ta nhã nhặn nói.

"Là như vậy, hôm nay là hoạt động khuyến mãi lớn của Xuyên Hòa của Ngọc Trân, cháu đặc biệt chạy tới từ Dương Thành, muốn cùng Ngọc Trân chứng kiến thời khắc huy hoàng của cô ấy."

Vẻ mặt giả tạo của anh ta khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.

"Nhưng mà…"

"Cháu ban nãy thiếu chút nữa đã bị…"

Lời nói của Tống Tử Văn bắt đầu chuyển hướng, nụ cười vẫn không thay đổi, lại chậm rãi kéo dài ngữ điệu, hơi dừng lại một chút, sau đó bình tĩnh nói: "Cấp dưới của Ngọc Trân giết!"

"Cháu chưa bao giờ cách cái chết gần như vậy."

"Thậm chí lúc đó đám thuộc hạ của Ngọc Trân còn nhắm họng súng của bọn hắn về phía cháu."

"Chú Lý."

"Cháu thật sự rất sợ hãi! Có lẽ một giây này cháu còn đang nói chuyện với chú, nhưng mà một giây tiếp theo cháu sẽ trở thành cái rổ… Cháu đang nghĩ, hôn ước giữa cháu và Ngọc Trân có nên hủy bỏ đi hay không?"

Tống Tử Văn liên tục nói ra.

Giọng nói anh ta vang đội, có thể nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói tức giận, "Hỗn trướng!", ngay sau đó là một tiếng quát to.

Điện thoại vệ tinh được đưa tới trong tay Lý Ngọc Trân, tiếng trách mắng tức giận vang lên.