← Quay lại trang sách

Chương 116 - Xong Đời Rồi!

Ngay sau đó.

Điện thoại vệ tinh lại được đưa tới trong tay Bảo Huy Quân. Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Bảo Huy Quân mím chặt môi, vẻ mặt không biểu tình, không có bất kỳ động tác gì. Mà lúc này, bên cạnh anh ta, đội phó đội ngũ an ninh đã giơ tay lên ra hiệu, trầm giọng nói: "Bỏ súng xuống!"

Uất ức!

Tức giận!

Thế nhưng từng nhân viên an ninh vẫn lần lượt bỏ súng xuống. Lúc bọn họ ngẩng đầu lên liền trông thấy đám người của Tống Tử Văn vẫn đang cầm súng nhắm vào bọn họ.

Đội ngũ này vốn là đội ngũ an ninh của Lý gia Yến Kinh, sau này mới là lực lượng của Lý Ngọc Trân.

Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú một màn này với vẻ mặt không cảm xúc.

Nếu như là một người phụ nữ bình thường, cô có thể uất ức tức giận, có thể gào khóc đến khàn cả giọng!

Nhưng mà, cô không thể! Cô là Lý Ngọc Trân! Là hổ nữ Lý gia!

⚝ ✽ ⚝

Trong văn phòng.

Lục Bình nín thở, anh khẩn trương nghe thấy cha của Lý Ngọc Trân nói ra mỗi một câu, sau khi đối phương yêu cầu đội ngũ an ninh bỏ súng xuống thì lòng của anh cũng không ngừng chìm xuống.

"Xong đời!"

"Xong đời rồi!"

Trong lòng Lục Bình mắng.

Tống Tử Văn đắc ý cười một tiếng, anh ta giơ chân lên, chuẩn bị đi ngang qua bên người Lý Ngọc Trân, hướng về phía người đàn ông xa lạ kia.

Nhưng anh ta vừa có động tác, Lý Ngọc Trân đã di chuyển bước chân, chắn ở trước mặt Tống Tử Văn.

Sắc mặt Tống Tử Văn lập tức lạnh đi, anh ta cúi đầu xuống, con mắt nhìn chăm chú vào Lý Ngọc Trân. Tâm trạng đè nén của anh ta gần như sắp không khắc chế nổi nữa.

Tống Tử Văn lại bước sang một bên, lúc này Lý Ngọc Trân không tiếp tục ngăn cản nữa. Anh ta cười khẽ một tiếng, đi qua bên người Lý Ngọc Trân.

Vừa mới bước qua.

Lý Ngọc Trân đột nhiên rút khẩu súng vừa nãy ra, nhắm họng súng vào ngay đầu Tống Tử Văn. Cô vẫn không có động bóp cò.

Phía sau Tống Tử Văn, một người đàn ông áo đen lập tức xuất hiện, trong chớp mắt khẩu súng lục Colt M2000 trong tay Lý Ngọc Trân đã bị đánh rơi trên mặt đất.

Tống Tử Văn dừng chân, cúi đầu xuống, liếc nhìn súng ống.

⚝ ✽ ⚝

Ánh mắt anh ta trở nên tàn nhẫn.

Anh ta giơ tay lên, tát mạnh một cái vào mặt nữ thư ký ở bên cạnh.

Nửa bên gò má của thư ký trẻ tuổi lập tức ửng đỏ với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Vẻ mặt Tống Tử Văn không biểu tình, tiếp tục hướng về phía Lục Bình.

Tiếng bước chân gần trong gang tấc.

Lục Bình im lặng, lông tơ trên cánh tay không khỏi dựng thẳng, trái tim của anh treo lên… Sau đó, khóe miệng của anh khẽ giương lên, lại đưa tay cầm chén trà lên, đưa đến bên miệng. Tư thái của anh vẫn rất ung dung bình tĩnh.

"Tống Tử Văn."

Lý Ngọc Trân chẳng biết đã lùi lại mấy bước từ lúc nào, lại càng không biết lấy ra một khẩu súng lớn bằng bàn tay từ chỗ nào.

Gương mặt cô không có chút cảm xúc nào, cô chĩa họng súng vào trán của mình, bình tĩnh gọi một tiếng.

Trên trán Tống Tử Văn nổi đầy gân xanh. Anh ta tháo cặp kính trước sống mũi xuống sau đó lại đeo lên trở lại. Anh ta nghiêng đầu, nhìn về phía Lý Ngọc Trân.

Lúc này, Lý Ngọc Trân mang đến cảm giác xinh đẹp và bi thảm.

Số mệnh của cô đã được định trước, giống như là chim trong gai, giống như là hoa Bỉ Ngạn.

⚝ ✽ ⚝

Dưới cùng một bầu trời.

Yến Kinh, Lý gia.

Mẹ Lý Ngọc Trân chú ý tới cha Lý đẩy cửa ra, đi về phía thư phòng. Một hồi lâu sau, bà cũng cẩn thận từng li từng tí xuống giường, sau đó mặc quần áo rồi đi tới trạch viện.

"Là tôi."

"Phu nhân."

"Lão gia tử hôm nay tỉnh lại được bao lâu…"

Chỗ ở của Lý gia, nơi đây có đoàn đội y tế chuyên chăm sóc đặc biệt.

Sau khi mẹ Lý tiến vào, bác sĩ phụ trách 24/24 lập tức tiến lên nghênh đón… Mẹ Lý đứng trước phòng bệnh, nhìn xuyên qua cánh cửa kính, nhìn về Lý lão gia tử đang đeo máy thở ở bên trong, trên người cắm đủ loại thiết bị đo lường. Lão gia tử là bầu trời của Lý gia, cho dù sống lâu một ngày thì cũng là một ngày chấn nhiếp.

Đáng ra ông đã chết từ lâu rồi.

Nhưng vì đám hậu bối không chịu thua kém mà chống đỡ đến hiện tại.

Mẹ của Lý Ngọc Trân tên là Chương Thoại Vũ, sinh ra ở Giang Nam, khác với Lý gia ở Yến Kinh, bà xuất thân từ một gia đình thư hương bình thường.

Lúc con trẻ, cha của Lý Ngọc Trân- Lý Trọng Ngôn hào hoa phong nhã, phóng khoáng tự do, là một thanh niên tuấn kiệt! Ông vừa tới Giang Nam đã lập tức nổi bật giữa đám đông, nhưng lại bị hấp dẫn bới người phụ nữ Chương Thoại Vũ dịu dàng như nước.

Lão gia tử là một người sáng suốt, chỉ cần con trai thích là được.

Đương nhiên, từ một góc độ nào đó mà nói, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Lý gia tịch mịch. Tại sao lại có nhiều cuộc liên hôn giữa các danh môn vọng tộc như vậy, không chỉ là vì liên hợp tài nguyên, mà còn có thể giảm bớt các chướng ngại trên nhiều lĩnh vực, có thể có thêm rất nhiều trợ lực.

Một trước một sau ở trong này không đơn giản như một thêm một là hai.