← Quay lại trang sách

Chương 117 - Lục Bình

Bác sĩ Vương, tôi muốn gặp lão gia tử." Mẹ Lý ôn hòa nói.

"Phu nhân…"

Vẻ mặt của bác sĩ trung niên lộ ra sự chần chờ, lúc này mẹ Lý vẫn luôn thanh nhã ôn hòa bỗng mở mắt ra, tỏa ra khí thế của người đứng ở vị trí cao. Bác sĩ lập tức cúi đầu xuống, cung kính đáp: "Xin ngài chờ một chút."

Mẹ Lý mặc áo cách ly vào, cẩn thận tiến hành khử trùng cho tay.

Bà thả nhẹ hô hấp và bước chân, đi đến trước giường bệnh, dưới ánh đèn ấm áp, khi nhìn về phía ông lão yếu ớt già nua đang phải dựa vào các thiết bị y tế mới có thể duy trì được mạng sống, vành mắt mẹ Lý lập tức đỏ lên, nghẹn ngào một tiếng.

Mẹ Lý ngồi ở bên cạnh, cảm thấy bất an nóng nảy. Bà mấy lần đưa tay ra, nhưng mà khi đầu ngón tay chạm vào phần nệm giường lại lập tức rụt trở về.

Cô không đành lòng đánh thức lão gia tử, để cho người kia đến lúc này rồi mà vẫn còn phải lo lắng, nhưng bà cũng rất đau lòng cho con gái Lý Ngọc Trân ở Trung Hải.

"Khụ —— "

Đúng lúc này.

Phòng chăm sóc đặc biệt yên tĩnh bỗng bị tiếng ho khan phá vỡ, mí mắt lão gia tử run rẩy, sau đó mở ra.

"Thoại Vũ."

Lý Kiến Quốc lão gia tử ngay cả nói chuyện cũng phải đều cố hết sức. Đôi mắt đục ngầu của ông chú ý tới con dâu, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát ông mới gọi một tiếng dưới ánh mắt kích động của mẹ Lý.

Giọng nói của ông lão vừa vang lên, mẹ Lý lập tức không cầm được nước mắt.

"Đừng khóc, đừng khóc… có cha ở đây… trời… không… sập được!" Ông lão không nhúc nhích được.

Bàn tay khô héo của ông nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của mẹ Lý.

⚝ ✽ ⚝

"Mẹ nó!"

"Đúng là chơi lớn rồi!"

Thông qua hình ảnh phản chiếu trên tấm cửa kính, Lục Bình nhìn thấy súng của Lý Ngọc Trân bị đánh rơi xuống, sau đó đối phương lại rút súng ra nhắm vào trán của mình. Trái tim của anh như ngừng lại, thân thể như muốn nhũn ra.

"Thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành."

"Lý Ngọc Trân làm được."

Lục Bình nhớ lại tình báo về Lý Ngọc Trân, anh có thể chắc chắn về điều này. Mà nếu như Lý Ngọc Trân thật sự chết ở trong căn phòng làm việc này, như vậy, cục diện vốn đang hỗn loạn sẽ trực tiếp bùng nổ.

"Mình chỉ là một nhân vật nhỏ bình thường, không nên bị cuốn vào trong vòng nước xoáy như này!"

Kêu gào.

Kêu gào từ đáy lòng.

Hiện tại, anh không thể làm cái gì cả, chuyện duy nhất có thể làm chính là tiếp tục bày ra dáng vẻ đại lão thần bí.

"Ngọc Trân." Tống Tử Văn quả nhiên dừng bước, giơ hai tay lên, ôn hòa gọi.

"Không cần phải khẩn trương như vậy, tôi cũng không phải là hồng thủy mãnh thú gì cả, cũng không phải là hổ ăn thịt người. Tôi chỉ là nghe nói, phía sau lưng Ngọc Trân cô xuất hiện người có thực lực mạnh mẽ cho nên muốn tới bái phỏng một chút." Tống Tử Văn nở nụ cười lịch sự, nói.

"Ngọc Trân, bỏ súng xuống trước đi." Anh ta ra vẻ hòa hoãn nói.

Giọng nói của Tống Tử Văn vang lên bên tai, đối phương chỉ cách anh khoảng hai bước. Lục Bình ngưng thần chú ý tới biến hóa sau lưng, thấy Tống Tử Văn quả nhiên có chút ý nhượng bộ thì hơi thở ra một hơi.

Anh chưa từng nghĩ tới, một câu nói của mình lại có thể ép Lý Ngọc Trân đến nước này.

"Này!"

"Tiên sinh bên kia…"

"Ngài nói với Ngọc Trân một chút, bảo cô ấy bỏ súng xuống, sau đó chúng ta cùng uống ly trà, tán gẫu một chút! Ồ, đúng rồi! Tôi có mang tới một chút Long Tỉnh từ Sư Phong Lão Tỉnh…"

Tống Tử Văn đưa mắt nhìn về phía Lục Bình vẫn luôn đưa lưng về phía mình, giống như là đang xem một vở kịch hay, cao giọng hô.

⚝ ✽ ⚝

Trong đôi giày da, ngón chân Lục Bình đang không ngừng siết chặt đế giày.

Tống Tử Văn rất thông minh, anh ta nhạy bén bắt được người duy nhất có thể bình ổn bầu không khí trong phòng, lúc này liền mở miệng nói.

Anh ta vừa hét lên, bầu không khí trong phòng dường như bị đóng băng. Mọi người đều cảm thấy căng thẳng, thậm chí cấp dưới và thư kí đều run rẩy đưa mắt nhìn về phía bóng lưng trước bàn. Bọn họ nín thở, trái tim đập kịch liệt. Nếu như Lý Ngọc Trân thật sự chết ở trong căn phòng này thì tất cả những người có mặt ở đây đều sẽ phải chết.

Lý Ngọc Trân giơ súng nhắm ngay vào trán của bản thân, lông mi khẽ run, cô cũng nhìn về phía Lục Bình.

Không dám động.

Khắc chế sự run rẩy dưới cánh tay.

Cũng may.

Cũng may không ai có thể nhìn thấy tình huống trong chiếc giày ở dưới chân.

Giờ phút này, Lục Bình gần như phát tiết tất cả áp lực và sợ hãi vào dưới bàn chân, ngón chân của anh gắt gao khép lại, gắt gao siết vào đế giày! Không ngừng ma sát!

Trên gương mặt Lục Bình lộ ra một nụ cười nhẹ, nụ cười này gần như đã trở thành lớp mặt nạ của anh.

Đầu óc nhất thời trống rỗng, còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào.

Dưới ánh mắt của mọi người, Lục Bình nghiêng người về phía trước, lại bưng chén trà lên, ung dung bình tĩnh nhấp một ngụm. Sau khi uống một hớp, anh bưng chén trà, nhìn về phía bóng dáng của Tống Tử Văn được phản chiếu ở trong cửa kính, ôn hòa nói:

"Tống công tử."

"Lý tiểu thư bởi vì anh muốn bái phỏng mà trở nên như này."

Lục Bình nói một tiếng, sau đó dừng lại.