← Quay lại trang sách

Chương 125 - Đại Thạch, Tôi Dự Định Tỏ Tình Với Oánh Oánh

Không nói nữa!"

"Tôi phải nhận thêm mấy đơn hàng nữa, nếu không thì sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ."

Người đàn ông trung niên có vóc dáng thấp bé liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, sau đó rút một tờ khăn giấy, vừa lau miệng vừa nói.

"Tôi mời bữa hôm nay."

Nói xong, người đàn ông trung niên liếc mã QR cạnh góc bàn một cái, chỉ nghe [ Ting ——] một tiếng, đã thanh toán.

Anh ta cầm túi lên, phất phất tay.

Sau khi ngồi vào trong xe, người đàn ông trung niên kéo tấm che nắng cứng nhắc ra, nghiêng đầu một lúc sau đó mới ngồi thẳng lại. Hai tay cầm lấy tay lái, ánh mắt bắt đầu thay đổi, giống như là đang khắc chế cái gì đó, khóe miệng thỉnh thoảng hơi co quắp.

"Hô!"

Thật lâu sau, người đàn ông trung niên bình tĩnh lại, hạ phanh rồi khởi động xe.

"Tôi là Tằng Vĩ…"

Xe xuyên qua màn đêm thành phố.

Nhìn ánh đèn đường và các tòa nhà không ngừng lùi lại phía sau, sắc mặt người đàn ông trung niên dường như càng ngày càng trở nên đáng sợ. Rất nhiều hình ảnh không ngừng thoáng qua ở trong đầu:

"Tôi tên là Tằng Vĩ trong ít nhất là 15 năm gần đây. Còn về mười lăm năm trước … tôi đã quên mất. Sư phụ của tôi đã từng nói, đối với người như bọn họ mà nói, tên là thứ không quan trọng nhất. Nó sẽ chỉ là xiềng xích, dễ dàng lưu lại sơ hở. Nếu như có thể, mỗi 5 năm nên đổi tên một lần."

"Mười lăm năm trước, tôi đi đến Trung Hải, phụ trách công việc tình báo tại Trung Hải."

"Dưới ánh mặt trời, tôi là một tài xế chạy xe vào buổi đêm, có một người vợ và một đứa con vừa lên tiểu học. Tôi nhớ rất rõ những quy tắc kia, bọn họ chỉ là ngụy trang của tôi, không thể trở thành điểm yếu của bản thân. Tôi thực hiện giao dịch tình báo, phụ trách đáp cầu dắt mối cho khách hàng có nhu cầu…"

⚝ ✽ ⚝

Tối nay.

Không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi Tằng Vĩ chứng kiến sự thay đổi của Xuyên Hòa ở trung tâm vòng xoáy, trong lòng anh ta không hiểu sao lại bị cơn tức giận cắn nuốt. Anh đã rất nhiều năm rồi không có cảm giác như thế.

Xe giảm tốc độ, dừng ở trước đèn giao thông.

Khóe miệng Tằng Vĩ lại không thể khống chế mà trở nên co quắp.

Bụp!

Anh ta đập mạnh vào vô lăng.

"Không thích hợp, sắp xảy ra chuyện." Tằng Vĩ thì thầm tự nói.

Anh ta có thể sống đến hôm nay, có thể ngồi ở vị trí này, chính là dựa vào khứu giác nhạy bén của mình.

Năm giờ sáng.

Tằng Vĩ lái xe trở về nhà, anh thuê một căn nhà cũ nát trong một trấn nhỏ nằm ở vùng ngoại ô Trung Hải. Anh dừng xe dưới tầng nhà, rút một điếu thuốc, ngẩng đầu lên nhìn về phương xa.

Anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy phòng bếp đang sáng đèn, có bóng người đang bận rộn ở dưới ánh đèn.

Đó là vợ của anh…

"Mẹ kiếp!" Tằng Vĩ mắng.

Thời gian không ngừng trôi qua.

Sắc trời dần sáng rõ.

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, chiếu vào sàn nhà bên trong.

[ Keng keng keng ——]

Đồng hồ báo thức vang lên một hồi, một bàn tay vươn ra từ trong chăn sờ soạng rồi nhấn tắt chuông báo thức.

Sau khi ngủ thêm một lát, Lục Bình buồn ngủ ngồi dậy. Anh gãi gãi cái đầu ổ gà, ngáp một cái, sau đó mới dần dần thanh tỉnh.

Chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết, trong phòng rất lạnh, chân vừa mới thò ra khỏi chăn đã vội vàng rụt về. Lục Bình chú ý tới động tác này của mình, nhếch nhếch miệng. Có lẽ bởi vì ở một bên khác anh đang càng đi càng xa trên một con đường mới, anh hiện tại rất quý trọng tình cảnh bình thường.

Lục Bình hít một hơi thật sâu, sau đó xốc chăn lên.

Khí lạnh ẩm ướt phương Nam giống như xuyên qua quần áo ngủ, dính vào trong da, Lục Bình sờ cánh tay, rùng mình một cái. Anh không tiếp tục trì hoãn, chân trần đứng ở mép giường, giang rộng cánh tay, sau đó bắt đầu đất.

Tập luyện xong.

Tắm rửa.

Lục Bình thay quần áo, xốc túi công văn lên và chuẩn bị đi làm.

Anh đứng ở trước cửa, vịn tủ giày để đổi giày da, phòng ngủ chính sau lưng bỗng truyền đến tiếng mở cửa.

Quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy bạn thuê chung nhà chị Mẫn Đan đang dựa ở bên cạnh khung cửa. Cô không biết đã thay một bộ đồ ngủ bằng lụa đỏ từ lúc nào, đôi chân thon dài hơi cong lên, dùng chân này gãi gãi chân kia.

"Bình Tử." Chị Mẫn Đan vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, cô ngáp một cái, lười biếng kêu.

"Tối hôm qua, cậu đã ôm tôi về giường sao?" Hạ Mẫn Đan hỏi.

"Hừm, sau khi tan làm trở về nhìn thấy chị nằm ở trên ghế sô pha…"

Lục Bình thành thật đáp, ánh mắt chú ý tới chị Mẫn Đan, chị Mẫn Đan vẫn còn có chút phong tình, viền cổ chữ V sâu lộ ra một mảnh trắng nõn.

"Ai hỏi cậu cái này!"

Hạ Mẫn Đan chú ý tới ánh mắt của Lục Bình, môi đỏ khẽ giương lên, không có tránh ra bên cạnh, ngược lại còn cố ý ưỡn ngực lên. Ánh mắt quyến rũ như tơ, lời nói quyến rũ như đánh vào trong lòng người nghe:

"Ý của tôi là có làm gì đó hay không?"

"Làm."

Câu trả lời này của Lục Bình nằm ngoài dự liệu của Hạ Mẫn Đan.

"Cái tay này." Anh giơ bàn tay phải lên.

"Phốc!"

Hạ Mẫn Đan cười ra tiếng, không còn trêu đùa nữa, quay người bước nhanh trở lại trong phòng, đóng sầm cửa lại. Cô dựa lưng vào cửa phòng, gò má có chút nóng lên. Trước ngực phập phồng, hô hấp có chút dồn dập.