Chương 126 - Còn Sống Thật Là Tốt…
Về vấn đề ban nãy, nếu như Lục Bình mà trả lời là không có, cô sẽ cảm thấy hoài nghi, không phải đối phương có vấn đề, mà là mình có vấn đề!
⚝ ✽ ⚝
Khu thương mại CBD sầm uất.
Lục Bình bước ra khỏi tàu điện ngầm, ánh mặt trời mùa đông chiếu lên người.
"Thoải mái."
"Còn sống thật là tốt…"
Lục Bình phát hiện, sau khi tình báo trong giá sách được đổi mới, anh càng ngày càng yêu quý cuộc sống hơn, mỗi một ngày đều cho rằng đó là ngày cuối cùng của mình.
Bước vào tòa nhà.
"A Bình!"
Sau lưng truyền đến một tiếng gọi, sau đó phần lưng bị vỗ một cái.
Cố Đại Thạch đeo cái túi, sánh vai cùng Lục Bình.
"Xuyên Hòa đúng là một bước lên mây! 8 tiếng, mức tiêu thụ vượt qua 4 tỷ!"
"Sáng nay khi tôi kiểm tra điện thoại di động, hầu như mỗi một tin đều đang nói về Xuyên Hòa, rất nhiều chuyên gia đang phân tích, nói cái gì mà Xuyên Hòa khai phá ra loại hình tiêu thụ trực tiếp mới."
"Hoạt động khuyến mãi của Xuyên Hòa bao gồm ngày, còn có sáu ngày, sợ rằng có thể kéo theo một con số khổng lồ."
Cố Đại Thạch có một chút hưng phấn, nói liên tục.
Đối với anh mà nói, có thể tham dự vào một sự kiện hoành tráng như này đúng là một vinh dự.
Sảnh thang máy sảnh.
Hai người đứng ở phía sau đám người, có thể nghe thấy gần như mỗi một người đều đang nói về Xuyên Hòa, giọng điệu thán phục, hâm mộ, cảm khái.
Không một ai biết phía sau buổi thịnh yến tối qua… trận đánh cờ kia kịch liệt như nào!
Ánh mắt Lục Bình bình tĩnh, chợt bừng tỉnh, đối với đông đảo người bình thường đến không thể bình thường hơn mà nói, chân tướng mà bọn họ có thể nhìn thấy chỉ là kết quả mà một số người muốn bày ra bên ngoài mà thôi.
⚝ ✽ ⚝
Hướng tới văn hóa Ngô Minh.
Trên hành lang.
Lục Bình đột nhiên dừng bước, nhìn về phía Cố Đại Thạch: "Đại Thạch."
"Hả?"
"Sao thế?" Cố Đại Thạch đáp một tiếng.
Lục Bình không trực tiếp nói chuyện, mà là đối diện với ánh mắt của Cố Đại Thạch, một lát sau mới nghiêm túc nói ra: "Tôi dự định tỏ tình với Oánh Oánh!"
Cố Đại Thạch hơi sững sờ, sau đó lập tức trợn to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Lúc nào?"
"Cần tôi làm gì không?" Cố Đại Thạch xoa xoa tay, thậm chí có vẻ hơi khẩn trương.
Anh biết rõ hoàn cảnh gia đình của Lục Bình, không có người nào hi vọng Lục Bình sớm có được tình yêu, có được một gia đình hơn anh cả.
9 giờ sáng.
Văn hóa Ngô Minh.
Lục Bình bưng ly giữ nhiệt lên nhấp một ngụm nước, thoải mái thở ra một hơi.
Anh nhìn về phía văn phòng, bầu không khí giữa các đồng nghiệp hoàn toàn ngược lại so với hai ngày trước. Áp lực và mây đen bao phủ trên người mọi người đều bị gió xuân ấm áp xua tan, ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng quanh người.
"Người nào hoàn thành công việc của mình rồi?"
"Tôi có mua chút đồ trang trí, mọi người qua đây giúp đỡ một chút đi!"
Trưởng phòng Đàm Hồng đi vào, vỗ tay một cái thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp, nâng cao giọng nói.
Trên mặt cô cũng mang theo nụ cười.
Hoạt động khuyến mãi lớn của Xuyên Hòa thành công, văn hóa Ngô Minh xem như đã có một năm ấm no. Hơn nữa, sau khi ông chủ ăn cơm với Tổng giám đốc Xuyên Hòa, nghe nói bên phía Xuyên Hòa cho ra đánh giá rất tốt, năm sau có thể sẽ tiếp tục hợp tác sâu hơn.
Lục Bình không nhúc nhích.
Cố Đại Thạch lại đứng dậy và đi làm việc, đám người bọn họ ôm mấy cái rương chữ Phúc màu đỏ, dây đan, bong bóng… Không bao lâu sau, trong công ty đâu đâu cũng là màu đỏ, bầu không khí năm mới sôi động càng ngày càng lan rộng.
"Thật sự không tệ." Lục Bình uống một hớp trà, nở nụ cười.
Anh hưởng thụ trạng thái bây giờ, nhưng anh cũng hiểu rõ, khoảng thời gian yên bình lúc này chỉ là ngắn ngủi mà thôi. Nếu anh muốn duy trì thì nhất định phải tiếp tục chạy về phía trước, khiến cho bản thân mình trở nên càng mạnh mẽ hơn trước khi nguy cơ ập đến.
"Tuổi trẻ vĩnh viễn, vĩnh viễn vui mừng." Lục Bình nói đùa một câu.
Anh chuyên chú đọc sách điện tử, trước đó đã đọc xong về tâm lý học, nhưng cũng không xác định được là có thể hấp thu bao nhiêu. Anh bây giờ đang đọc về kỹ năng diễn xuất.
"Bên trong nghệ thuật biểu diễn chia làm ba trường phái lớn. Theo thứ tự là trường phái trải nghiệm, trường phái phương pháp và trường phái biểu hiện."
Anh vừa đọc vừa suy ngẫm.
Trong đầu khi thì nhớ lại bộ phim hình sự đã xem, những cảnh tượng kinh điển kia không ngừng lặp đi lặp lại ở trong đầu anh; khi thì nhớ lại lần đầu đối mặt Lý Ngọc Trân, bị Đinh Thanh ấn đầu vào cửa kính…và cuộc trò chuyện với Lý lão gia tử rạng sáng hôm nay.
Quá nhiều cảm ngộ tràn vào trong lòng như tơ như lũ.
Khi lý luận kết hợp cùng thực tế, Lục Bình chỉ cảm thấy kỹ năng của mình có sự tiến bộ rõ rệt với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Diễn viên của đoàn phim?