Chương 127 - Lục Bình Tiếp Xúc Với Giới Buôn Bán Tình Báo!
Đó chẳng qua chỉ là một số người thất bại thì có thể làm lại, là đóa hoa chầm chậm lớn lên bên trong phòng ấm mà thôi!
"Phương pháp mà mình sử dụng hẳn là thuộc về trường phái trải nghiệm."
Lục Bình suy nghĩ.
Mỗi một lần tiến vào một thân phận khác, anh đều xem mình như một thương nhân tình báo thực sự, đắm chìm vào trong cảm xúc và trạng thái tinh thần. Khi thân phận càng thêm rõ ràng, Lục Bình biểu diễn cũng càng ngày càng ung dung hơn.
Trong lúc đang xem thì điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên.
Lục Bình vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm lật sang trang kế tiếp, nhìn xong chương này, anh mới ngáp một cái rồi xóa bỏ tất cả ghi chép.
Sau khi nói với Trương Oánh Oánh một tiếng, Lục Bình đi ra bên ngoài phòng làm việc. Lúc đi ngang qua phòng nhân sự thì bước chân anh đột nhiên dừng lại, liếc nhìn trong phòng một cái, chỉ nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đang nộp đơn xin việc.
"Cuối năm mới xin việc?" Anh lẩm bẩm một câu.
Đúng lúc này, cô gái trong phòng nhìn lại theo tầm mắt, giao với tầm mắt của Lục Bình. Lục Bình dửng dưng gật đầu, sau đó cắm hai tay vào trong túi rồi đi về phía thang máy.
⚝ ✽ ⚝
Sảnh thang máy.
Bước vào thang máy, Lục Bình liếc nhìn camera giám sát, nút ấn tầng 58 tự động sáng lên.
Không bao lâu sau, cửa thang máy mở ra.
"Lục tiên sinh."
Thư ký Hạ Đình đã chờ ở trước cửa từ trước, sau khi cửa được mở ra, cô vội vàng khom người.
"Ừm." Lục Bình đáp một tiếng.
Trước lạ sau quen, tâm trạng bình tĩnh, vẻ mặt ung dung. Xuyên qua đại sảnh, Lục Bình nhìn về phía đội ngũ an ninh bên ngoài phòng làm việc của Lý Ngọc Trân. Anh chú ý tới, ngoại trừ Bảo Huy Quân, gần như tất cả các gương mặt còn lại đều được thay thế.
"Nhanh như vậy."
"Nói đúng ra là, rạng sáng hôm nay lão gia tử vừa biết được tin tức, cùng lúc đó đội ngũ an ninh mới cũng đã bay tới từ Yến Kinh."
Vẻ mặt Lục Bình không thay đổi, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Đi vào văn phòng, tại sảnh tiếp khách, anh ngồi đối diện với Lý Ngọc Trân.
Một mùi trà thơm nồng dần truyền ra giữa hai người…
"Ngài xem những thứ này."
Lý Ngọc Trân lấy một phần văn kiện ra, đưa tới trước mặt Lục Bình.
Lật một cái.
Đây là lý lịch sơ lược của nhân viên đã ấn nút lên xuống thang máy ở các tầng khác nhau trong lúc Lục Bình đi thang máy hồi rạng sáng. Chỉ nhìn mắt, liền hiểu ra, Lục Bình liền biết được tin tức của bọn họ. Bắt đầu từ ba năm trước, bọn họ đã được Tống Tử Văn cài nằm vùng tại tòa nhà Xuyên Hòa.
Vốn cho rằng chỉ là một số quân cờ nhỏ không đáng nhắc đến, lại không nghĩ rằng thiếu chút nữa đã làm hỏng chuyện lớn.
"Còn có mấy người nữa, người của cô chưa điều tra ra."
Lý Ngọc Trân chờ Lục Bình trả lời, không nghĩ đến sau khi đối phương nhìn qua một lượt liền ném tập văn kiện trở lại.
"Tầng bảy, nhân viên lễ tân của công ty internet Vi Mỹ."
"Tầng 32, một nhân viên họ Hạ của công ty đầu tư."
Lục Bình thuận miệng nói.
Lý Ngọc Trân cân nhắc ở trong lòng, càng ngày càng kiêng kỵ đối với thế lực phía sau lưng Lục Bình, rạng sáng là Triệu Bỉnh Lương, giờ phút này lại tiện tay nói ra gián điệp. Chuyện trước khó khăn, chuyện sau cũng khủng bố không kém. Điều này có khả năng sau khi Lục Bình nhậm chức tại Xuyên Hòa đã bắt đầu giám sát tòa nhà này.
"Không hổ là Lục tiên sinh."
"Buổi sáng hôm nay, có mấy công ty đều có nhân viên mới vào làm, Lục tiên sinh chắc là đã chú ý đến." Lý Ngọc Trân nâng bình trà lên, rót cho mình và Lục Bình, sau đó nói ra.
"…" Lục Bình trầm mặc.
Anh không có trả lời, chỉ bình tĩnh nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm nhỏ.
"Vậy tôi sẽ không nói nhiều nữa." Lý Ngọc Trân cũng uống trà.
Trong đầu Lục Bình bị câu nói vừa rồi của Lý Ngọc Trân làm cho kinh sợ. Anh lập tức cảnh giác, không ngừng suy nghĩ. Đầu tiên là quân cờ nằm vùng do Tống Tử Văn bày ra, sau đó là tin tức này.
Anh nhớ lại cô gái mà mình nhìn thấy tại phòng nhân sự trên đường tới đây.
"Đừng vậy chứ! Cô nói rõ một chút đi!"
"Đáng chết…"
"Sớm biết vậy thì đã không giả bộ rồi!"
Lục Bình mắng thầm trong lòng.
"Lục tiên sinh." Lý Ngọc Trân thả chén trà xuống, cô nhìn chăm chú Lục Bình, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tò mò không hề che giấu, môi đỏ khẽ mở, gọi một tiếng.
Lục Bình cười nhạt, đối diện với ánh mắt của cô.
"Sau khi tiếp xúc với Lục tiên sinh, tôi đã từng điều tra một chút phạm vi liên quan đến Lục tiên sinh."
"Tôi phát hiện, phần lớn những người đồng nghiệp của ngài đều sẽ xây dựng một thân phận mới ở trong thời gian ngắn nhất, sau đó thiết lập một mạng lưới xã hội hoàn chỉnh và kín đáo. Các người thậm chí sẽ có người yêu, gia đình…"
Lục Bình tỉ mỉ lắng nghe.
"Phạm vi? Chắc là chỉ giới thương nhân tình báo…"
⚝ ✽ ⚝
"Thì ra các đồng nghiệp của mình cũng đều làm như vậy, duy trì các mối quan hệ xã giao như bình thường. Nói cách khác, mình đánh bậy đánh bạ như vậy không ngờ lại đánh trúng!"
Đây là lần đầu tiên Lục Bình tiếp xúc với giới tình báo chân thật. Vẻ mặt anh vẫn không có chút cảm xúc gì, nhưng trên thực tế lại nghe càng ngày càng chuyên chú.