← Quay lại trang sách

Chương 128 - Đúng Là Một Đám Kẻ Điên

Tôi còn nghe nói, trong giới của các người có một quy tắc."

"Đó chính là tuyệt đối không thể xem hư giả là thật. Cho dù là người yêu của anh hay là con cháu của anh chết ở trước mặt thì cũng không được phản bội tình báo!"

"Lục tiên sinh, tôi rất ngạc nhiên, tại sao các người lại phải làm như vậy? Nếu đã như vậy, vì sao lại muốn lập gia đình?"

Đôi mắt đẹp của Lý Ngọc Trân rơi xuống trên người Lục Bình, nhìn chăm chú mỗi một chi tiết trên người đối phương, chầm chậm hỏi.

Hơi nóng của trà bốc lên.

Bên trong văn phòng trở nên an tĩnh.

Vẻ mặt Lục Bình ung dung, không có trực tiếp trả lời.

"Tuyệt đối không thể xem hư giả là thật."

Tòa nhà, tầng 58.

Trong văn phòng.

Lục Bình đọc lại quy tắc kia một lần ở trong lòng. Có lẽ là đóng vai đã lâu, hoặc có lẽ do trong rất nhiều tình huống anh thật sự dùng góc độ thương nhân tình báo để cân nhắc vấn đề, chỉ đọc mấy lần, anh đã sinh ra sự cộng hưởng đối với những lời này

Càng thuật lại, sự cộng hưởng kia lại càng lớn.

Mơ hồ có thể nhìn thấy vô số máu và bi kịch đau buồn từ trong những lời này…

"Lợi hại!"

"Không hổ là kết tinh trí tuệ."

Lục Bình thì thầm.

Lúc này, lời nói của Lý Ngọc Trân vang lên ở bên tai, Lục Bình đối diện với ánh mắt mang theo ẩn ý sâu xa của đối phương. Anh nở một nụ cười nhạt, nâng chén trà lên, suy ngẫm trong làn khói trắng lượn lờ.

Hành vi đánh bậy đánh bạ của anh lại hợp với logic của thương nhân tình báo. Đây là trùng hợp, nhưng cũng không phải là trùng hợp.

"Giọt nước dung nhập vào biển lớn, sẽ trở thành một phần của biển khơi." Lục Bình cân nhắc từ ngữ, bình tĩnh nói.

"Chúng tôi cũng giống như vậy."

"Tiến vào một cái quần thể, bị quần thể này đồng hóa, trở thành đa số người tầm thường nhất, đây là yêu cầu thứ nhất của chúng tôi."

Giọng nói của Lục Bình không nhanh không chậm, mang theo loại cảm giác như đang nói chuyện xưa.

Anh không chắc liệu mình có nói đúng hay không. Chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là sự tự tin trong lời nói.

Lý Ngọc Trân ngưng thần, chuyên chú lắng nghe.

Lục Bình dừng lại, uống một hớp trà, anh cố ý hút vào một lá trà, cẩn thận nếm thử trên đầu lưỡi. Đến lúc nhớ lại văn án đã chuẩn bị, anh mới phun lá trà ra ngoài.

"Trong quần thể, thanh niên độc thân quá lứa sẽ bị nghị luận."

"Có người kia hơn 30 tuổi rồi mà vẫn là một lưu manh, nhất định là nơi nào đó có vấn đề nên mới không thể lấy được vợ…"

"Trong quần thể, có người nói anh ta miệng không có lông, làm việc chưa vững.

Trong quần thể, rất nhiều công ty đều thích tạo áp lực cho những người đàn ông đã có gia đình, bởi vì trong tiềm thức của tất cả mọi người đều cho rằng người đàn ông như vậy là ổn định nhất!"

Nói xong, Lục Bình đặt chén trà lên trước bàn.

Anh cũng không có nhìn về phía Lý Ngọc Trân, mà là đứng dậy đi mấy bước về phía trước cánh cửa sổ sát đất trong văn phòng, nhìn xuống tòa thành phố phía dưới.

Lúc này, Lục Bình đưa lưng về phía Lý Ngọc Trân, khóe miệng khẽ thở phào ra một hơi. Khóe miệng muốn giương cao, lại cố gắng khắc chế. Anh cảm thấy những người trong cái vòng kia nhất định cũng giống như những gì anh nói.

"Thì ra là như vậy." Lý Ngọc Trân gật đầu.

"Lục tiên sinh thì sao?"

Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú Lục Bình, chợt hỏi. Bên trong giọng nói lạnh lùng của cô có ẩn chứa ý dò xét, khóe môi giương cao: "Sẽ xác nhận quan hệ với vị đồng nghiệp tên là Trương Oánh Oánh kia sao?"

Từ lúc mới bắt đầu, cô đã điều tra qua tài liệu của Lục Bình, xác nhận sự hiện diện của hai người ở trong mạng lưới xã hội của anh, lần lượt là Cố Đại Thạch và Trương Oánh Oánh.

"Phải bị một quần thể đồng hóa…"

Lục Bình nhạy bén bắt được nguy hiểm phía sau những lời này, lông tơ sau sống lưng lập tức dựng thẳng.

Anh muốn thu liễm tất cả cảm xúc trên gương mặt, dùng vẻ mặt không biểu tình để gia tăng cảm giác ngột ngạt, nhưng cùng lúc liên tưởng đến, kết hợp với nội dung sắp sửa nói, có lẽ nở một nụ cười ấm áp sẽ càng kinh khủng hơn.

Lục Bình hiểu rõ.

Vào lúc này, anh không thể nào lộ ra chút tình cảm nào đối với Cố Đại Thạch và Trương Oánh Oánh.

Anh ôn hòa nói, đồng thời xoay người, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, nhìn về phía Lý Ngọc Trân, dừng một chút sau đó tiếp tục nói:

"Nhất định phải tuân theo logic hành vi của quần thể này. Tôi phải dùng thân phận này để đi đáp lại Oánh Oánh, hoặc là áp đặt của Đại Thạch về tình cảm của tôi."

Trong nháy mắt, cho dù là Lý Ngọc Trân thì vẫn cảm thấy kinh hãi trước logic lạnh như băng trong lời nói của Lục Bình.

"Lý tiểu thư."

"Không biết cô đã hiểu câu giải thích này của tôi hay chưa?"

Lục Bình đi trở về trước mặt Lý Ngọc Trân, đối diện với ánh mắt của đối phương, ôn hòa hỏi.

"Đã hiểu." Lý Ngọc Trân gật đầu.

Cô không tiếp tục hỏi nữa.

Cô hiểu rõ sâu sắc, đối với những người trong cái vòng này mà nói, cái gọi là gia đình, xã giao thực chất chỉ là mồi câu mà bọn họ cố ý lộ ra dưới ánh mặt trời mà thôi. Thứ cần che giấu thực sự chính là những xúc tu và lợi ích phía sau lưng bọn họ.

"Kẻ điên."

"Đúng là một đám kẻ điên."

Lý Ngọc Trân thì thầm trong lòng.

Khó trách ông nội lại nói ông không thích cái quần thể này.