Chương 129 - Đồng Nghiệp Mới Là Nội Ứng!
Bên trong văn phòng.
Sống lưng Lục Bình đổ mồ hôi, trong lòng suy tính lại logic của những lời nói ban nãy của mình, đồng thời anh cũng cảm thấy sợ hãi bởi những câu nói vô tình kia.
Nhưng anh có thể xác định, đây chính là quy tắc của thương nhân tình báo.
"Mình phải thể hiện rõ lực lượng phía sau lưng bản thân mình."
"Tương tự, mình tuyệt đối không thể bởi vì hoàn cảnh nguy hiểm mà cố ý loại bỏ Oánh Oánh và Đại Thạch ra khỏi vòng xã giao của bản thân. Trò chơi này đã không trở về được nữa rồi."
Ánh mắt Lục Bình trở nên băng lãnh.
"Được rồi! Đa tạ trà của Lý tiểu thư, tôi không thể ở lại lâu hơn được nữa."
Lục Bình đứng lên, ngáp một cái, cười nói: "Tôi đã nói với bọn họ là đi vệ sinh, nếu còn không trở về thì lát nữa bọn họ sẽ hỏi liệu có phải là tôi lại rơi xuống toilet rồi hay không."
Dưới ánh mắt của Lý Ngọc Trân, Lục Bình ung dung bước ra khỏi văn phòng.
⚝ ✽ ⚝
Tầng mười lăm, văn hóa Ngô Minh.
Trong tay Lục Bình xách ba ly cà phê và một ít đồ ăn đi ra từ trong thang máy.
Anh đã nhờ thư ký Hạ Đình của Lý Ngọc Trân chuẩn bị mấy thứ này, ở phòng làm việc quá lâu, cần dùng một vài thứ để hợp thức hóa cái kẽ hở này.
"Anh Bình!"
Vừa đi vào văn phòng, Trương Oánh Oánh đã ngay lập tức trông thấy Lục Bình, vui vẻ gọi một tiếng.
Lục Bình cười gật đầu, nhưng khi nhìn về phía đồng nghiệp mới bên cạnh bàn làm việc của Trương Oánh Oánh thì nụ cười trên mặt anh lập tức cứng đờ, trong lòng thịch một tiếng. Anh còn chú ý tới, Cố Đại Thạch có vẻ như đặc biệt nhiệt tình và để ý tới cô gái mới tới này.
Nhìn thấy cô gái kia và Cố Đại Thạch cùng nhau nhìn về phía mình.
Trong lòng anh thầm mắng một câu.
Lục Bình tiếp tục đi về phía trước.
"Oánh Oánh, đây là của cô."
"Đại Thạch, của anh."
Anh đưa cà phê và điểm tâm cho hai người.
Lục Bình nhìn về phía đồng nghiệp mới.
"A Bình, giới thiệu cho anh một chút, đây là Từ Mộng, là đồng nghiệp mới của tổ chúng ta!"
"Từ Mộng."
"Đây là Lục Bình, là anh em tốt nhất của tôi!"
Cố Đại Thạch đi tới, ôm lấy cổ Lục Bình, nhếch môi cười nói.
Làn da Từ Mộng ngăm đen, nhưng cả người lại trông rất hoạt bát. Cô nghe thấy Cố Đại Thạch giới thiệu liền hào phóng bỏ đồ trong tay xuống, vươn tay phải ra, cười nói:
"Tôi là Từ Mộng mới đến, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn!"
Lục Bình đưa tay ra, đáp một tiếng.
Từ Mộng âm thầm đánh giá đoàn thể nhỏ này, sau đó đưa ra đánh giá sơ bộ về ấn tượng của mình đối với mấy người này.
Cố Đại Thạch: Người thành thật, thật thà, dễ lợi dụng.
Lục Bình: Bình thường, nhưng là nhân vật quan trọng trong nhóm nhỏ, bạn tốt của Cố Đại Thạch, hình như còn là đối tượng ái mộ của Trương Oánh Oánh.
Trương Oánh Oánh: ngốc nghếch, ngọt ngào, ái mộ Lục Bình.
"Đều là một số người bình thường."
Từ Mộng phán đoán ở trong lòng.
Giới thiệu xong.
Lục Bình đưa ly cà phê còn sót lại cho đồng nghiệp mới, sau đó lại lần nữa ngồi trở lại bàn làm việc, bưng ly giữ nhiệt lên nhấp một hớp.
Lục Bình thở dài, anh vừa kiêng kỵ vừa tò mò về Từ Mộng. Kiêng kỵ thì không cần nói thêm, anh sợ rằng một nhân viên bình thường như mình sẽ phải trả qua những điều không nên trải qua. Tò mò chính là bởi vì đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc và va chạm với nội ứng ở khoảng cách gần như vậy.
Chúa ơi! Đây chính là nội ứng! Chỉ trong phim ảnh mới có!
"Địch sáng ta tối, ưu thế đang nằm trong tay mình."
"Vấn đề không lớn."
Anh không ngừng động viên chính mình.
Chuyện phát triển càng ngày càng mơ hồ, Lục Bình càng ngày càng nhìn không rõ tương lai sẽ phát triển như thế nào.
[Ong ong ——]
Điện thoại di động rung lên.
[Hì hì… Anh Bình, anh có cảm thấy anh Đại Thạch hình như đối xử với đồng nghiệp mới này có chút khác hay không. ]
Lục Bình liếc nhìn, nghiêng đầu nhìn lại, trông thấy gò má Trương Oánh Oánh đỏ bừng, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Chạng vạng tối.
Tan làm.
Lục Bình đang tập trung đọc bí quyết diễn xuất trên màn hình, khi đồng nghiệp mới Từ Mộng ngồi thẳng lưng và vươn vai một cái thì anh lập tức đổi sang một trang web đọc tiểu thuyết, động tác nước chảy mây trôi. Thậm chí mỗi giây mỗi phút này đều khiến anh nhớ lại cuộc đấu trí đấu dũng với mẹ mình lúc mẹ còn sống và anh mới học cấp hai.
Anh không đứng dậy thu dọn đồ đạc mà thật sự đọc tiểu thuyết. Anh vừa đọc đã lập tức bị nội dung cốt truyện cuốn hút. Trước khi giá sách có thể đổi mới tình báo, cuộc sống của Lục Bình rất vô vị, không có quá nhiều thú vui. Điều mà anh mong chờ nhất mỗi ngày có lẽ chính là ngồi ở bên trong tàu điện ngầm, đọc hai chương tiểu thuyết cập nhật trước khi ngủ.
Nhưng từ khi mở ra tình báo về Lý Ngọc Trân, anh đã ngừng đọc tiểu thuyết.
Không lâu sau.
Cố Đại Thạch, Trương Oánh Oánh, còn có Từ Mộng đã thu dọn xong. Đại Thạch vừa muốn ôm lấy cổ Lục Bình, đồng nghiệp mới Từ Mộng đã tò mò nghiêng đầu qua, giọng nói thanh thúy vang lên ở bên tai:
"Anh Bình, đang xem cái gì đó?"
"Tiểu thuyết."
Lục Bình giống như giờ mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn mấy người trước mặt một chút. Anh cắt trang ra ngoài, đứng lên không nhanh không chậm thu dọn túi công văn.
"Đi thôi."
Mấy phút sau, anh vừa xách đồ vừa nói.