Chương 130 - Sự Khác Nhau Của Tình Báo Cơ Mật Màu Vàng!
Từ Mộng rõ ràng đã chú ý tới trang tiểu thuyết lúc nãy và độ dài mấy trăm chương của nó. Ngay sau đó, cô ghi chú thêm về Lục Bình là một người thích đọc tiểu thuyết.
Rời khỏi phòng làm việc, Từ Mộng và Trương Oánh Oánh đi ở phía trước, Cố Đại Thạch và Lục Bình đi ở phía sau. Đại Thạch nhìn hai cô gái trước mặt, nhếch nhếch miệng. Anh chợt dùng cùi chỏ đụng đụng Lục Bình, thấy người kia ngoảnh lại thì lập tức hạ thấp giọng, làm cái khẩu hình:
"A Bình."
"Anh đây động lòng rồi!"
Cố Đại Thạch nắm chặt nắm đấm.
Lục Bình không có đáp lời, chỉ trầm mặc.
Anh cố ý trì hoãn, chính là vì muốn khiến cho Từ Mộng cho rằng mình thích đọc tiểu thuyết, đây là những điều anh học được từ một cuốn sách tâm lý. Lục Bình cũng không thể xác định được hiệu quả sẽ như thế nào.
Trong buổi chiều này, anh đã âm thầm quan sát người đồng nghiệp mới nỳ. Có lẽ bởi vì ngay từ đầu đã biết đối phương là nội ứng, Lục Bình rõ ràng có thể chú ý đến dấu vết Từ Mộng đang cố ý dung nhập vào quần thể của bọn họ.
Cô đang cố gắng giảm bớt sự chú ý chuyện mình là người mới một cách nhanh nhất.
Thậm chí Lục Bình còn phát hiện, Từ Mộng không ngừng đưa ra những phản hồi tích cực đối với sự nhiệt tình của Cố Đại Thạch.
"Nếu như không phải đã có chuẩn bị từ trước thì căn bản sẽ không phát hiện được những chi tiết này." Lục Bình cảm thấy may mắn.
"Bị quần thể đồng hóa với tốc độ nhanh nhất."
Anh trầm mặc.
"Hay lắm, đều là làm như vậy sao."
⚝ ✽ ⚝
Đi ra khỏi tòa nhà.
Sắc trời còn chưa tối hoàn toàn, nhưng đèn neon bốn phía đều đã sáng lên.
"Anh Bình!" Trương Oánh Oánh nghiêng đầu qua, gọi.
Lục Bình và Cố Đại Thạch nhìn lại theo hướng ngón tay chỉ, liền nhìn thấy tại đường chân trời cách đó không xa có một khinh khí cầu đang chậm rãi bay lên không trung. Toàn thân khinh khí cầu trong suốt, trên thân có in logo của Xuyên Hòa.
"Hay lắm, quảng cáo của Xuyên Hòa lại được thăng cấp thêm một cấp." Cố Đại Thạch thán phục.
"Không chỉ có mỗi chỗ này thôi đâu, ở bến Thượng Hải, miếu Thành Hoàng cũng đều có. Trong vòng bạn bè đã có người chụp ảnh." Trương Oánh Oánh vừa liếc nhìn điện thoại di động vừa đáp lời.
Lục Bình nhìn về phía chiếc khinh khí cầu nơi xa, hiểu rõ sự khẩn cấp từ tận đáy lòng của Lý Ngọc Trân. Uy thế của hổ vẫn còn đó, cho dù hổ đã chết thì cũng là lão hổ.
Có thể đoán được, sau khi Xuyên Hòa vượt qua vòng đánh cờ thứ nhất sẽ nghênh đón một thời kỳ phát triển với tốc độ cao! Bên trong giai đoạn này, cô nhất định phải chạy nhanh, chạy bằng một tốc độ nhanh nhất!
Một khi thân thể của lão gia tử không thể chống đỡ được nữa, đến lúc đó, Lý Ngọc Trân sẽ nghênh đón phán quyết của mình.
"Nếu như Lý Ngọc Trân bị chia cắt."
"Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh cũng sẽ bị thanh lý."
Lục Bình tỉnh táo lại.
Anh lặp đi lặp lại tình báo của Lý Ngọc Trân, anh luôn cảm thấy, thân thể của lão gia tử chắc là sẽ không được lạc quan như vậy.
Vì vậy, khi chú ý tới tâm lý của bản thân muốn buông lỏng, anh lại điên cuồng tạo ra áp lực mới cho mình.
Nghĩ như thế, anh liền cảm thấy cơ thể mình nóng lên.
Ngày hôm qua, Trương Oánh Oánh trở về nhà quá muộn, hôm nay cô muốn trở về sớm để cùng ăn cơm với ba mẹ. Lục Bình liếc Cố Đại Thạch một cái, thức thời xách túi khoác tay một cái, hướng về phía trạm xe.
Anh dự định sẽ tiếp tục quan sát tình huống giữa Cố Đại Thạch và đồng nghiệp mới Từ Mộng. Dựa theo logic mà anh hiểu, trong thời gian ngắn, Cố Đại Thạch sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Hơn nữa, tuy làn da của Từ Mộng có hơi ngăm đen, nhưng ngũ quan cũng không tệ lắm, vóc dáng đầy đặn khỏe mạnh. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, Đại Thạch dù sao cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Giờ cao điểm sau giờ tan tầm buổi tối.
Tàu điện ngầm vô cùng chật chội.
Lục Bình ôm túi công văn vào trong ngực, anh cố hết sức để chen vào một bên, sau đó thở phào một hơi. Anh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào khoang tàu đông nghịt, không khí u ám, bầu không khí nặng nề, từng gương mặt mệt mỏi bị ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình điện thoại di động chiếu sáng.
Lục Bình đẩy đẩy khung kính hơi lệch một cái, nhếch miệng. Ai có thể nghĩ tới, một đại lão có trăm triệu trong tài khoản lại chen chúc ở bên trong tàu điện ngầm như vậy.
Anh cẩn thận đánh giá xao động thân thể của bản thân.
Anh lấy điện thoại di động ra, nhắn một tin nhắn cho nhân viên cửa hàng Porsche- Lý Anh. Làm xong tất cả những chuyện này, anh liếm môi một cái, khắc chế cảm xúc trong con ngươi, mở sách điện tử ra, đắm chìm ở trong các màn biểu diễn.
"Nếu như có cơ hội, mình nên đi bái phỏng một số giáo viên chuyên ngành diễn xuất một chút." Lục Bình thì thầm.
Chỉ ngồi mấy trạm, Lục Bình liền xuống xe.
Sau khi bước ra khỏi tàu điện ngầm, anh liếc nhìn ven đường mấy cái, trông thấy một chiếc Audi màu trắng đậu ở cách đó không xa. Lục Bình bình tĩnh bước tới.