← Quay lại trang sách

Chương 131 - Cấp Bậc Của Tình Báo

Anh là người quan sát, cũng là người tự mình ấn nút kết thúc ngày động hoạt động khuyến mãi của Xuyên Hòa.

Lục Bình quan sát bầu không khí nóng bỏng trong màn ảnh, lúc nãy, tất cả mọi người bao gồm ba người Lưu Minh Hoa đều nhìn chăm chú vào ống kính, khi anh nhấn nút xuống, dải ruy băng lập tức bung ra.

Anh lại ngồi ở trước bàn làm việc.

"Lục tiên sinh."

"Đây là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần Xuyên Hòa, xin ngài ký tên." Lý Ngọc Trân đẩy một phần thoả thuận tới trước mặt Lục Bình.

Lục Bình mở ra, liếc nhìn. Trái tim không khỏi đập nhanh.

Chuyển nhượng 10% cổ phần của tập đoàn truyền thông Xuyên Hòa, dựa theo thành tích tối nay của Xuyên Hòa, nếu như mà bán ra thị trường sợ rằng sẽ là một cái giá khủng bố. Đến lúc đó, điều này đại biểu cho khả năng có được hàng chục tỷ, thậm lý là hàng trăm tỷ.

"Đây chính là lễ vật mà Lý tiểu thư chuẩn bị sao?" Lục Bình ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Ngọc Trân, tựa như cười mà không phải cười nói.

Chỉ có mình Lục Bình biết —— Giờ phút này, anh nhẫn nại có bao nhiêu vất vả.

"Đây là cho tiên sinh, hoặc có lẽ là cho các tiên sinh." Lý Ngọc Trân nói.

Xuyên Hòa đã bộc lộ ra tiềm lực của mình, như vậy tiếp theo sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn, muốn phát triển từng bước thì cần phải chia nhỏ lợi ích để hình thành một tập lợi ích lớn hơn.

Lục Bình cho thấy năng lực sâu không thấy đáy, đáng được phần hợp đồng này.

"Các?" Lục Bình đọc thầm ở trong lòng.

"Nếu là như vậy —— " Lục Bình nói.

Anh còn chưa dứt lời, tiếng gõ cửa dồn dập đột nhiên vang lên.

Động tác trong tay Lục Bình dừng lại.

Ánh mắt Lý Ngọc Trân đang nhìn chăm chú về phía tay phải đang cầm bút máy của Lục Bình. Lúc này, ánh mắt của cô ngưng lại, nhìn về phía cửa phòng, giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Vào đi."

Hạ Đình là một cô gái rất thông minh, nếu không xảy ra chuyện lớn thì chắc chắn sẽ không quấy rầy vào lúc này.

"Lý tổng." Hạ Đình vội vã đi vào, lên tiếng gọi, sau đó không có nói tiếp.

"Nói thẳng đi." Lý Ngọc Trân trầm giọng nói.

"Tống công tử đã phong tỏa tòa nhà này, đang dẫn người hướng tới phòng làm việc của ngài."

Hạ Đình có chút bối rối, cô là thư ký của Lý Ngọc Trân, đương nhiên cũng biết rõ về người đàn ông kia.

Nghe thấy mấy chữ Tống công tử, vẻ mặt Lý Ngọc Trân bình tĩnh, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ chán ghét. Thành thật mà nói, công cũng không cảm thấy ngoài ý muốn về việc Tống Tử Văn sẽ chạy tới. Cô hiểu rất rõ người đàn ông đáng ghét kia.

"Lục tiên sinh." Lý Ngọc Trân áy náy nhìn về phía Lục Bình.

Cô còn đang chuẩn bị nói gì đó, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai!

"Cô đang tính tính toán tôi?" Lục Bình nói.

⚝ ✽ ⚝

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Khi thư ký Hạ Đình xông vào và nói ra tin tức Tống Tử Văn phong tỏa tòa nhà, trái tim của Lục Bình gần như đã nhảy tới cổ họng. Anh chỉ cảm thấy mình đang nhanh chóng rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

Giờ phút này, anh chính là người cảm thấy sợ hãi nhất trong căn phòng làm việc này!

Anh muốn há to miệng mà thở dốc, lại không dám bộc lộ cảm xúc chân thật nhất của mình ra ngoài. Trong giày da, ngón chân Lục Bình đang gắt gao nghiền qua nghiền lại mặt giày.

Trong giá sách của Lục Bình đã đổi mới ra năm phần tình báo. Anh mơ hồ có thể ý thức được lực lượng và phân cấp của đám quyền quý trên cái thế giới này.

Mà dựa theo sự phân cấp này, anh cách tin tức tình báo của Tống Tử Văn ít nhất là 2 cấp bậc. Nói cách khác, cho dù có anh dùng sức mạnh của tình báo màu vàng kia để đối phó với Tống Tử Văn thì đối phương vẫn có thể tùy ý nghiền chết anh, giống như nghiền chết một con rệp vậy!

"Mình nên làm gì đây?"

"Mình nên làm gì đây?!"

Lục Bình điên cuồng suy nghĩ, sống lưng của anh đã bị mồ hôi thấm ướt.

Không còn thời gian để suy nghĩ nữa.

Giọng nói lạnh lùng của Lý Ngọc Trân truyền đến ở bên tai, "Lục tiên sinh".

Gần như là cùng lúc này, ánh mắt Lục Bình trở nên lạnh lẽo. Anh đã sử dụng ánh mắt lãnh đạm này thuần thục hơn rất nhiều sau không biết bao nhiêu lần luyện tập.

Mọi cảm xúc đều nhanh chóng bị thu liễm.

Bình tĩnh!

Biểu hiện ra vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh!

Mà sự bình tĩnh cực độ, phối hợp với thân phận đặc thù, đó chính là khiếp người!

"Cô đang tính tính toán tôi?" Lục Bình nhìn Lý Ngọc Trân, nói.

"Cô còn chưa hiểu rõ tôi đúng không, như vậy tôi hiện tại sẽ nói cho cô biết, con người tôi ghét nhất chính là bị tính toán."

Keng ——

Cây bút trong tay bị ném xuống.

Thân thể Lục Bình ngả về phía sau, nhìn về phía Lý Ngọc Trân, bình tĩnh nói.

Anh nhìn chăm chú Lý Ngọc Trân, cũng hiểu rõ, dựa vào sự hiểu biết của đối phương về vị hôn phu của mình, cô nhất định đã nghĩ tới khả năng Tống Tử Văn sẽ chạy tới, nhưng cô ta vẫn mời mình tới đây.

Trong này chắc chắn có ẩn chứa gì đó, nếu như Tống Tử Văn đến… thì sẽ để cho mình va chạm với Tống Tử Văn.

⚝ ✽ ⚝

"Mình chỉ đành —— "

"Giả làm đại lão tới cùng!"

"Lý Ngọc Trân cô dám tính kế tôi? Vậy tôi chỉ có thể bức bách cô! Đẩy cô đi lên!"

"Mẹ kiếp!"

"Mẹ kiếp!"

"Trong cái vòng này đúng là không có người nào tốt cả!"

"Hôm nay, mình mà có thể sống ra khỏi cánh cửa này, mình nhất định sẽ ném toàn bộ may mắn vào trong lò thiêu xác!"

Vẻ ngoài Lục Bình cực kỳ bình tĩnh, nhưng thực ra trong đầu anh đang không ngừng chửi tục, đang phát tiết sợ hãi và khẩn trương.

Anh nhìn chăm chú Lý Ngọc Trân, sau lưng cô gái xinh đẹp kia là tòa đô thị cao cấp với đủ loại ánh đèn rực rỡ, trên màn hình của toàn nhà phương xa là hình ảnh chúc mừng hoạt động của Xuyên Hòa kết thúc hoàn mỹ.

Đây đúng là một hình ảnh lộng lẫy.

Thiếu niên!

Hoa hồng mỹ lệ đúng là luôn có gai.

"Hô!"

Lục Bình căng thẳng đến mức tận cùng, linh hồn run rẩy bỗng bình tĩnh lại, rất nhiều chuyện đều trở nên rõ ràng. Anh cảm thấy bản thân mình thật ngây thơ trước cơn giận dữ vừa trào dâng ở trong lòng.

Cho dù như thế nào thì bản thân cũng phải lấy được bản thoả thuận kia!

Nhìn từ góc độ của Lý Ngọc Trân, cô cũng không sai. Đối phương bỏ ra lợi ích, mình chấp nhận nguy hiểm. Đây là quy luật bất thành văn trong giới quyền quý.

"Nếu như mình thật sự là một đại lão thì thỏa thuận này rất thích hợp. Nhưng vấn đề lại nằm ở đây, mình con mẹ nó chỉ là một đại lão giả!"

Thời gian rất ngắn ngủi, Lục Bình nhanh chóng suy nghĩ, anh theo bản năng cân nhắc mọi chuyện xuất phát từ góc độ của người bình thường.

"Lý tiểu thư." Ánh mắt Lục Bình lãnh đạm, gọi một tiếng.

Mình không thể nào gặp mặt Tống Tử Văn được, gặp mặt anh ta nhất định sẽ lộ ra sự hèn nhát, chết không có chỗ chôn.

"Cô vẫn còn chưa thấy rõ sao?" Lục Bình tỉ mỉ nhớ lại tình báo về Lý Ngọc Trân, hỏi.

"Xin Lục tiên sinh giải đáp nghi hoặc."

Thư ký Hạ Đình lo sợ bất an đứng ở bên cạnh. Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú Lục tiên sinh, cô không có nhiều lời, chỉ khẽ hé môi đỏ đáp lời.

⚝ ✽ ⚝

Cùng lúc đó.

Bên ngoài phòng làm việc.

Tầng 48.

[ Tinh ——]

Cửa thang máy mở ra.

Tống Tử Văn dáng vẻ nho nhã lịch sự, hai tay cắm ở trong túi, nở nụ cười rực rỡ rồi bước ra ngoài. Anh ta nhìn chăm chú vào logo của Xuyên Hòa, bước vào sảnh tiếp khách.

"Tiên sinh!"

Tối nay toàn thể nhân viên Xuyên Hòa đều làm thêm giờ.

Tống Tử Văn bước vào dưới sự bao vây của đám người, nữ tiếp tân lập tức tiến lên nghênh đón: "Chúng tôi tối nay đã không còn tiếp khách nữa rồi, nếu như ngài có chuyện gì thì có thể…"

Nữ tiếp tân còn chưa nói dứt lời đã lập tức trợn to hai mắt, giọng nói chợt im bặt.

Chỉ nhìn thấy, Tống Tử Văn một giây trước còn nở nụ cười thân sĩ, một giây sau đã móc ra một khẩu súng lục màu bạc từ trong ngực, nòng súng lạnh như băng ấn vào trước trán nữ nhân viên tiếp tân.

"Tôi tìm Lý Ngọc Trân." Giọng nói lạnh như băng.

Đồng tử của nữ tiếp tân trẻ tuổi phóng đại, cô không dám nhúc nhích, hô hấp nặng nề. Cô muốn hét lên, nhưng giọng nói tiếp theo lập tức khiến cho cô ngậm chặt miệng, chỉ dùng sức gật đầu.

"Nếu như dám kêu lên, hiện tại sẽ đưa cô đi gặp Diêm Vương."

"Đi."

Trong thang máy, nữ tiếp tân trẻ tuổi run rẩy điều khiển thang máy. Nước mắt đảo quanh hốc mắt cô, cô cẩn thận nghiêng đầu nhìn về phía Tống Tử Văn.

"Cút đi."

Cửa thang máy chậm rãi đóng kín.

Nữ tiếp tân trẻ tuổi vẫn còn ngây ngốc tại chỗ, một hồi lâu sau cô mới phản ứng lại, hai chân mềm nhũn ngồi liệt ở dưới đất. Đôi môi không ngừng run rẩy, bật khóc thành tiếng. Cô chỉ là một nhân viên lễ tân của công ty, thích uống trà sữa, thích đi dạo phố cùng với các chị em. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình cách cái chết gần như vậy.

Tống Tử Văn nhìn chăm chú vào người phụ nữ đứng như tượng gỗ trước cửa thang máy, bật cười một tiếng, cho đến khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, anh ta nhìn xuống sàn nhà chẳng có mục đích gì.

Không bao lâu sau, thang máy đã dừng lại.

Sảnh thang máy.

Đội trưởng đội an ninh của Lý Ngọc Trân- Bảo Huy Quân mặt không cảm xúc nhìn chăm chú cửa thang máy mở ra. Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào trong thang máy, nhìn về phía Tống Tử Văn đứng ở chính giữa. Tròng mắt Tống Tử Văn trắng đen rõ ràng, gương mặt chứa đầy nụ cười.

Hai bên trái phải ở bên cạnh Bảo Huy Quân chính là hai đội an ninh mặc tây trang màu đen xếp thành hàng.

Cửa thang máy hoàn toàn mở ra.

"Tống công tử." Bảo Huy Quân khom người, trầm giọng hô.

"Đội trưởng Trương, đã lâu không gặp." Một tay Tống Tử Văn cắm ở bên trong túi, sau khi đi ra thì cười đáp một tiếng.

"Đã trễ lắm rồi."

"Tiểu thư mời Tống công tử quay về trước." Bảo Huy Quân vẫn duy trì dáng vẻ khom người, nhưng lại làm ra tư thế mời, tiếp tục nói.

Vừa dứt tiếng, bầu không khí trong sảnh thang máy sảnh chớp mắt như đông lại.

Nụ cười trên gương mặt Tống Tử Văn biến mất, trừng mắt nhìn Bảo Huy Quân, giơ tay lên, ‘Ba’ một tiếng, tát mạnh vào má phải của Bảo Huy Quân.

Không nói gì.

Anh nhấc chân lên, muốn đi ngang qua Bảo Huy Quân.

Thân hình cường tráng giống như núi của Bảo Huy Quân di chuyển, vững vàng ngăn ở trước mặt Tống Tử Văn. Tống Tử Văn còn chưa nói chuyện, một vệ sĩ áo đen phía sau anh ta đã bước tới, khom người, dùng tay đánh ra mấy quyền về phía eo và vai của đối phương. Chỉ nghe [ phanh ——] một tiếng, thân thể cao lớn vạm vỡ của Bảo Huy Quân - người từng ở trong bộ đội đặc chủng, bị đánh ngược về phía sau giống như là đạn pháo.

Tống Tử Văn liếc nhìn đội trưởng an ninh một cái, sau đó sải bước về phía văn phòng của Lý Ngọc Trân.

Phạm vi của thế lực của Tống gia tại Lĩnh Nam, nơi đó thịnh hành quyền pháp, Hồng Quyền, Vịnh Xuân Quyền, Hình Ý Quyền… vô cùng đa dạng.

⚝ ✽ ⚝

"Tống Tử Văn có thể tùy ý vượt qua quy tắc đánh cuộc như thế."

"Đáp án đã rõ ràng."

"Lý tiểu thư cần gì phải tự mình dối người."

Lục Bình bình tĩnh nói.

Bên trong tình báo có nói thân thể của Lý gia lão gia tử không được lạc quan, Lý gia đang nằm trong thời khắc nguy cơ. Nhưng từ hành động bây giờ của Tống Tử Văn, e rằng biến cố đã xuất hiện ở trên người ông lão kia.

Trụ thạch sắp đổ!

Người trung niên không đủ năng lực chống lại gia tộc, không có năng lực đảm đương công việc!

Vẻ mặt Lý Ngọc Trân băng lãnh, cô đã ý thức được loại khả năng này từ sớm, nhưng vẫn luôn không muốn tin tưởng.

"Biểu hiện hôm nay của cô khiến cho tôi rất không hài lòng."

Lục Bình đặt tay lên tay vịn, không ngừng gõ gõ.

[ Cạch —— Cạch —— Cạch ——]

Anh nhìn về phía Lý Ngọc Trân, lạnh lùng nói.

"Nhưng tôi vẫn sẽ cho cô một cơ hội."

"Cho tôi thấy quyết tâm của cô —— "

Lục Bình nói.

Lý Ngọc Trân im lặng. Cô không nghĩ đến Lục Bình sẽ cứng rắn tới mức độ như vậy, không cho phép bản thân ở thế bị động một chút nào. Cô cũng không có ý định chủ động tính kế đối phương, chỉ là mượn lực mà đi, thuận nước đẩy thuyền. Nếu như chuyện đó xảy ra, cô có thể thử dò xét dòng nước phía sau Lục tiên sinh.

Nhưng vị Lục tiên sinh này lại lần nữa giành lại quyền chủ động về tay chỉ với một câu nói nhẹ nhàng.

Thôi vậy!

Thôi vậy!

Làm sai thì phải thừa nhận, đây là điều mà ông nội đã dạy cho cô từ lúc còn nhỏ.

Lý Ngọc Trân mở ngăn kéo, thò tay ra, cầm lấy khẩu súng lục Colt M2000.

Cô đứng dậy.

Đi về phía cửa phòng.

Cô vừa mới bước ra một bước.

[ Phanh ——]

Tiếng nổ vang!

Chiếc cửa gỗ của văn phòng bị đánh ngã, ngã xuống bên chân Lý Ngọc Trân, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp sàn nhà.

Lý Ngọc Trân nhìn về phía người đàn ông trước cửa.

Gương mặt xinh đẹp vẫn bình tĩnh như cũ, cô nâng giày cao gót dưới chân lên, gót giày nghiền qua vụn gỗ, hướng về phía trước cửa.

Lúc này.

Lúc nãy, người đàn ông áo đen kia nhường qua một bên, Tống Tử Văn khẽ cười rồi rảo bước tới. Ánh mắt anh ta quét qua gương mặt của Lý Ngọc Trân, nhìn về phía người đàn ông đang đưa lưng về phía mình. Phía sau cặp kính gọng vàng, sâu trong con mắt chính là sự dữ tợn của dã thú.

⚝ ✽ ⚝

"!!!"

"!!!"

"!!!"

Khi cửa phòng làm việc bị đánh ngã, tiếng nổ vang truyền đến, tim Lục Bình lập tức đập nhanh, thân thể suýt chút nữa đã nhảy lên. Yết hầu anh nhấp nhô, nhẹ nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Ngay sau đó!

Một ánh mắt như có gai rơi xuống ở trên người anh.

Lục Bình ý thức được cái gì đó.

Anh hít thở sâu.

"Mình là đại lão!"

"Mình là đại lão!"

Anh cố gắng thôi miên chính mình.

Lục Bình đưa tay ra, bưng chén trà trước mặt lên. Bàn tay muốn run rẩy, anh gần như phải cắn chặt răng mới có thể khắc chế được. Anh dùng nắp trà khêu một cái, đưa nước trà đến bên miệng.

Lục Bình cứ như vậy mà vừa uống trà vừa đối mặt với ánh mắt của Tống Tử Văn.

Trà uống vào trong miệng, nhai nhai rồi nhổ ra ——

Không ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này cả.

Lục Bình chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nặng nề và dồn dập. Anh đã dùng hết toàn bộ sức lực để duy trì một dáng vẻ ung dung.

Phù phù!

Phù phù!

Phù phù!

Ánh mắt kia khiến cho Lục Bình cảm giác như có gai ở sau lưng.

"Còn có biện pháp gì?"

"Đinh Thanh?"

"Có cần gọi điện thoại cho Đinh Thanh hay không?! Mau tới cứu ông đây!!"

Trong lòng Lục Bình cảm thấy bất an sợ hãi, anh hối hận vì mình đã ôm tâm lý may mắn, nhưng ngay sau đó anh lại kìm nén sự hối hận của mình. Anh cảm thấy, mấy chuyện cảm thấy hối hận kia là của người sống, lúc này cân nhắc tới vấn đề này còn có chút quá sớm.

Đại não đang chuyển động, điên cuồng phân tích những ưu thế của bản thân từ khi thu được năng lực kia.

"Được rồi, động tĩnh mở cửa ban nãy rõ ràng là của một người luyện võ. Đáng chết, sao lúc trước mình lại không biết trên thế giới này có nhiều cao thủ võ thuật như vậy? Lúc các trận đấu Taekwondo phát sóng trên mạng thì mày đang làm cái gì?"

Lục Bình mắng.

Không ngừng lật đổ ưu thế của mình.

Càng phân tích.

Càng cảm thấy vô lực.

Trái là chết, phải cũng là chết. Lục Bình dứt khoát quyết tâm liều mạng, trong đôi mắt để lộ ra vẻ hung ác:

"Cùng lắm thì lật bàn, kéo theo gia tộc tỷ phú kia chôn cùng mình."

"Với tình báo cơ mật màu vàng kia, nếu như mình liều lĩnh sử dụng nó thì vẫn có cơ hội để sống. Tuy có khả năng chỉ sống lâu thêm được một chút, nhưng mà chỉ cần sống sót, có thể chịu đựng qua 12 giờ tối này thì sẽ còn có hy vọng…"

Bao nhiêu là đường sống.

Trong lòng Lục Bình hơi bình tĩnh lại, anh thả chén trà xuống, nước trà bắn ra, thấm ướt mấy ngón tay. Cảm nhận được ánh mắt sau lưng, anh hiểu rõ, mình không thể sợ hãi, càng sợ hãi thì sẽ càng nguy hiểm. Không xoay người, có thể nói là không tiện lộ diện, nhưng không ngẩng đầu lên thì lại quá qua loa lấy lệ.

Nghĩ đến đây, anh ngẩng đầu lên.

Trong ánh mắt Lục Bình tràn ra ý cười, nhìn thẳng về cánh cửa kính trước mắt, đối mặt với ánh mắt đè nén dã thú của Tống Tử Văn.

Sau đó…

Gật đầu!

⚝ ✽ ⚝

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Cảm nhận được ánh mắt mang theo ý cười kia, Tống Tử Văn chỉ cảm thấy mình đang bị hung hăng mạo phạm. Lớp bọc lịch sự bên ngoài sắp không khống chế nổi sự dữ tợn như hung thú ở bên trong. Anh ta thở hổn hển, bước về phía trước.

Đúng lúc này.

[ Phanh ——]

Chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, viên đạn bắn ra, lướt qua chóp mũi Tống Tử Văn xuyên vào tấm cửa kính bên cạnh. Tấm cửa kính kia lập tức phát ra tiếng răng rắc, lấy viên đạn làm trung tâm, các vết nứt dày đặc nhanh chóng xuất hiện.

Tống Tử Văn dừng bước lại, anh ta không thể tưởng tượng nổi mà nghiêng đầu, đôi mắt đỏ bừng.

Ở góc hành lang, đội trưởng an ninh Bảo Huy Quân vẫn cầm ghìm súng, duy trì động tác bóp cò. Anh nhổ ra một ngụm nước miếng chứa đầy máu tươi, thu hồi cây súng lục, đi về phía Tống Tử Văn.

Ban nãy anh chỉ là bắt lấy thời cơ để xuất hiện, khi tiếng súng vang lên, trước người Tống Tử Văn đã được vây kín gió thổi không lọt.

Một tên vệ sĩ áo đen giơ cao họng súng, nhắm ngay vào Bảo Huy Quân.

Kèm theo động tác của Bảo Huy Quân, đội ngũ an ninh đứng trước cửa phòng Lý Ngọc Trân đều lập tức rút súng ra, nhắm họng súng vào vệ sĩ của Tống Tử Văn.

Giằng co!

Hai bên cứ giằng co với nhau như vậy! Một bầu không khí tràn đầy khói lửa đang dần lan ra!

"Tiểu thư!" Bảo Huy Quân dừng bước lại, trầm giọng kêu.

"Tôi không sao. Nhưng nếu như bọn họ còn dám tiến một bước, tôi cho phép các người trực tiếp nổ súng." Vẻ mặt Lý Ngọc Trân không biểu tình, cô nhìn chăm chú vào Tống Tử Văn, dùng giọng nói lạnh như băng ra lệnh.

"Vâng!" Bảo Huy Quân đáp.

Vết sẹo dài bằng ngón tay út trên gương mặt anh vặn vẹo giống như một con rết đang giãy dụa. Anh nhìn chăm chú vào đoàn người trước mặt.

Anh cảm thấy ngột ngạt.

Lúc tại chiến khu, những cao thủ võ thuật như lúc nãy mà gặp phải đội ngũ được trang bị vũ trang hiện đại như bọn họ thì đều chỉ có thể chạy trối chết như một con chuột.

⚝ ✽ ⚝

"Tống Tử Văn."

"Anh muốn làm cái gì?!"

Lý Ngọc Trân trầm giọng hỏi.

"Tôi muốn làm cái gì?" Tống Tử Văn hỏi ngược lại.

Trên gương mặt anh ta lộ ra nụ cười sáng lạng, nhìn thoáng qua phía sau Lý Ngọc Trân, sau đó nhận lấy điện thoại vệ tinh từ thư ký, gọi tới một dãy số.

Anh ta không thèm che giấu, trực tiếp ấn loa ngoài.

[ Tút ——]

Tiếng điện thoại vang vọng khắp toàn bộ hành lang.

Một hồi lâu, đường dây điện thoại được kết nối.

"A lô?" Một giọng nam trung niên uy nghiêm vang lên ở bên tai mọi người.

Lý Ngọc Trân nghe thấy, ánh mắt ngưng lại.

"Chú Lý, xin lỗi, làm phiền ngài nghỉ ngơi rồi."

Tống Tử Văn nhìn chằm chằm Lý Ngọc Trân, nụ cười trên gương mặt càng ngày càng rực rỡ, anh ta nhã nhặn nói.

"Là như vậy, hôm nay là hoạt động khuyến mãi lớn của Xuyên Hòa của Ngọc Trân, cháu đặc biệt chạy tới từ Dương Thành, muốn cùng Ngọc Trân chứng kiến thời khắc huy hoàng của cô ấy."

Vẻ mặt giả tạo của anh ta khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.

"Nhưng mà…"

"Cháu ban nãy thiếu chút nữa đã bị…"

Lời nói của Tống Tử Văn bắt đầu chuyển hướng, nụ cười vẫn không thay đổi, lại chậm rãi kéo dài ngữ điệu, hơi dừng lại một chút, sau đó bình tĩnh nói: "Cấp dưới của Ngọc Trân giết!"

"Cháu chưa bao giờ cách cái chết gần như vậy."

"Thậm chí lúc đó đám thuộc hạ của Ngọc Trân còn nhắm họng súng của bọn hắn về phía cháu."

"Chú Lý."

"Cháu thật sự rất sợ hãi! Có lẽ một giây này cháu còn đang nói chuyện với chú, nhưng mà một giây tiếp theo cháu sẽ trở thành cái rổ… Cháu đang nghĩ, hôn ước giữa cháu và Ngọc Trân có nên hủy bỏ đi hay không?"

Tống Tử Văn liên tục nói ra.

Giọng nói anh ta vang đội, có thể nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói tức giận, "Hỗn trướng!", ngay sau đó là một tiếng quát to.

Điện thoại vệ tinh được đưa tới trong tay Lý Ngọc Trân, tiếng trách mắng tức giận vang lên.

Ngay sau đó.

Điện thoại vệ tinh lại được đưa tới trong tay Bảo Huy Quân. Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Bảo Huy Quân mím chặt môi, vẻ mặt không biểu tình, không có bất kỳ động tác gì. Mà lúc này, bên cạnh anh ta, đội phó đội ngũ an ninh đã giơ tay lên ra hiệu, trầm giọng nói: "Bỏ súng xuống!"

Uất ức!

Tức giận!

Thế nhưng từng nhân viên an ninh vẫn lần lượt bỏ súng xuống. Lúc bọn họ ngẩng đầu lên liền trông thấy đám người của Tống Tử Văn vẫn đang cầm súng nhắm vào bọn họ.

Đội ngũ này vốn là đội ngũ an ninh của Lý gia Yến Kinh, sau này mới là lực lượng của Lý Ngọc Trân.

Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú một màn này với vẻ mặt không cảm xúc.

Nếu như là một người phụ nữ bình thường, cô có thể uất ức tức giận, có thể gào khóc đến khàn cả giọng!

Nhưng mà, cô không thể! Cô là Lý Ngọc Trân! Là hổ nữ Lý gia!

⚝ ✽ ⚝

Trong văn phòng.

Lục Bình nín thở, anh khẩn trương nghe thấy cha của Lý Ngọc Trân nói ra mỗi một câu, sau khi đối phương yêu cầu đội ngũ an ninh bỏ súng xuống thì lòng của anh cũng không ngừng chìm xuống.

"Xong đời!"

"Xong đời rồi!"

Trong lòng Lục Bình mắng.

⚝ ✽ ⚝

Tống Tử Văn đắc ý cười một tiếng, anh ta giơ chân lên, chuẩn bị đi ngang qua bên người Lý Ngọc Trân, hướng về phía người đàn ông xa lạ kia.

Nhưng anh ta vừa có động tác, Lý Ngọc Trân đã di chuyển bước chân, chắn ở trước mặt Tống Tử Văn.

Sắc mặt Tống Tử Văn lập tức lạnh đi, anh ta cúi đầu xuống, con mắt nhìn chăm chú vào Lý Ngọc Trân. Tâm trạng đè nén của anh ta gần như sắp không khắc chế nổi nữa.

Tống Tử Văn lại bước sang một bên, lúc này Lý Ngọc Trân không tiếp tục ngăn cản nữa. Anh ta cười khẽ một tiếng, đi qua bên người Lý Ngọc Trân.

Vừa mới bước qua.

Lý Ngọc Trân đột nhiên rút khẩu súng vừa nãy ra, nhắm họng súng vào ngay đầu Tống Tử Văn. Cô vẫn không có động bóp cò.

Phía sau Tống Tử Văn, một người đàn ông áo đen lập tức xuất hiện, trong chớp mắt khẩu súng lục Colt M2000 trong tay Lý Ngọc Trân đã bị đánh rơi trên mặt đất.

Tống Tử Văn dừng chân, cúi đầu xuống, liếc nhìn súng ống.

⚝ ✽ ⚝

Ánh mắt anh ta trở nên tàn nhẫn.

Anh ta giơ tay lên, tát mạnh một cái vào mặt nữ thư ký ở bên cạnh.

Nửa bên gò má của thư ký trẻ tuổi lập tức ửng đỏ với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Vẻ mặt Tống Tử Văn không biểu tình, tiếp tục hướng về phía Lục Bình.

Tiếng bước chân gần trong gang tấc.

Lục Bình im lặng, lông tơ trên cánh tay không khỏi dựng thẳng, trái tim của anh treo lên… Sau đó, khóe miệng của anh khẽ giương lên, lại đưa tay cầm chén trà lên, đưa đến bên miệng. Tư thái của anh vẫn rất ung dung bình tĩnh.

"Tống Tử Văn."

Lý Ngọc Trân chẳng biết đã lùi lại mấy bước từ lúc nào, lại càng không biết lấy ra một khẩu súng lớn bằng bàn tay từ chỗ nào.

Gương mặt cô không có chút cảm xúc nào, cô chĩa họng súng vào trán của mình, bình tĩnh gọi một tiếng.

Trên trán Tống Tử Văn nổi đầy gân xanh. Anh ta tháo cặp kính trước sống mũi xuống sau đó lại đeo lên trở lại. Anh ta nghiêng đầu, nhìn về phía Lý Ngọc Trân.

Lúc này, Lý Ngọc Trân mang đến cảm giác xinh đẹp và bi thảm.

Số mệnh của cô đã được định trước, giống như là chim trong gai, giống như là hoa Bỉ Ngạn.

⚝ ✽ ⚝

Dưới cùng một bầu trời.

Yến Kinh, Lý gia.

Mẹ Lý Ngọc Trân chú ý tới cha Lý đẩy cửa ra, đi về phía thư phòng. Một hồi lâu sau, bà cũng cẩn thận từng li từng tí xuống giường, sau đó mặc quần áo rồi đi tới trạch viện.

"Là tôi."

"Phu nhân."

"Lão gia tử hôm nay tỉnh lại được bao lâu…"

Chỗ ở của Lý gia, nơi đây có đoàn đội y tế chuyên chăm sóc đặc biệt.

Sau khi mẹ Lý tiến vào, bác sĩ phụ trách 24/24 lập tức tiến lên nghênh đón… Mẹ Lý đứng trước phòng bệnh, nhìn xuyên qua cánh cửa kính, nhìn về Lý lão gia tử đang đeo máy thở ở bên trong, trên người cắm đủ loại thiết bị đo lường. Lão gia tử là bầu trời của Lý gia, cho dù sống lâu một ngày thì cũng là một ngày chấn nhiếp.

Đáng ra ông đã chết từ lâu rồi.

Nhưng vì đám hậu bối không chịu thua kém mà chống đỡ đến hiện tại.

Mẹ của Lý Ngọc Trân tên là Chương Thoại Vũ, sinh ra ở Giang Nam, khác với Lý gia ở Yến Kinh, bà xuất thân từ một gia đình thư hương bình thường.

Lúc con trẻ, cha của Lý Ngọc Trân- Lý Trọng Ngôn hào hoa phong nhã, phóng khoáng tự do, là một thanh niên tuấn kiệt! Ông vừa tới Giang Nam đã lập tức nổi bật giữa đám đông, nhưng lại bị hấp dẫn bới người phụ nữ Chương Thoại Vũ dịu dàng như nước.

Lão gia tử là một người sáng suốt, chỉ cần con trai thích là được.

Đương nhiên, từ một góc độ nào đó mà nói, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Lý gia tịch mịch. Tại sao lại có nhiều cuộc liên hôn giữa các danh môn vọng tộc như vậy, không chỉ là vì liên hợp tài nguyên, mà còn có thể giảm bớt các chướng ngại trên nhiều lĩnh vực, có thể có thêm rất nhiều trợ lực.

Một trước một sau ở trong này không đơn giản như một thêm một là hai.

"Bác sĩ Vương, tôi muốn gặp lão gia tử." Mẹ Lý ôn hòa nói.

"Phu nhân…"

Vẻ mặt của bác sĩ trung niên lộ ra sự chần chờ, lúc này mẹ Lý vẫn luôn thanh nhã ôn hòa bỗng mở mắt ra, tỏa ra khí thế của người đứng ở vị trí cao. Bác sĩ lập tức cúi đầu xuống, cung kính đáp: "Xin ngài chờ một chút."

Mẹ Lý mặc áo cách ly vào, cẩn thận tiến hành khử trùng cho tay.

Bà thả nhẹ hô hấp và bước chân, đi đến trước giường bệnh, dưới ánh đèn ấm áp, khi nhìn về phía ông lão yếu ớt già nua đang phải dựa vào các thiết bị y tế mới có thể duy trì được mạng sống, vành mắt mẹ Lý lập tức đỏ lên, nghẹn ngào một tiếng.

Mẹ Lý ngồi ở bên cạnh, cảm thấy bất an nóng nảy. Bà mấy lần đưa tay ra, nhưng mà khi đầu ngón tay chạm vào phần nệm giường lại lập tức rụt trở về.

Cô không đành lòng đánh thức lão gia tử, để cho người kia đến lúc này rồi mà vẫn còn phải lo lắng, nhưng bà cũng rất đau lòng cho con gái Lý Ngọc Trân ở Trung Hải.

"Khụ —— "

Đúng lúc này.

Phòng chăm sóc đặc biệt yên tĩnh bỗng bị tiếng ho khan phá vỡ, mí mắt lão gia tử run rẩy, sau đó mở ra.

"Thoại Vũ."

Lý Kiến Quốc lão gia tử ngay cả nói chuyện cũng phải đều cố hết sức. Đôi mắt đục ngầu của ông chú ý tới con dâu, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát ông mới gọi một tiếng dưới ánh mắt kích động của mẹ Lý.

Giọng nói của ông lão vừa vang lên, mẹ Lý lập tức không cầm được nước mắt.

"Đừng khóc, đừng khóc… có cha ở đây… trời… không… sập được!" Ông lão không nhúc nhích được.

Bàn tay khô héo của ông nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của mẹ Lý.

⚝ ✽ ⚝

"Mẹ nó!"

"Đúng là chơi lớn rồi!"

Thông qua hình ảnh phản chiếu trên tấm cửa kính, Lục Bình nhìn thấy súng của Lý Ngọc Trân bị đánh rơi xuống, sau đó đối phương lại rút súng ra nhắm vào trán của mình. Trái tim của anh như ngừng lại, thân thể như muốn nhũn ra.

"Thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành."

"Lý Ngọc Trân làm được."

Lục Bình nhớ lại tình báo về Lý Ngọc Trân, anh có thể chắc chắn về điều này. Mà nếu như Lý Ngọc Trân thật sự chết ở trong căn phòng làm việc này, như vậy, cục diện vốn đang hỗn loạn sẽ trực tiếp bùng nổ.

"Mình chỉ là một nhân vật nhỏ bình thường, không nên bị cuốn vào trong vòng nước xoáy như này!"

Kêu gào.

Kêu gào từ đáy lòng.

Hiện tại, anh không thể làm cái gì cả, chuyện duy nhất có thể làm chính là tiếp tục bày ra dáng vẻ đại lão thần bí.

"Ngọc Trân." Tống Tử Văn quả nhiên dừng bước, giơ hai tay lên, ôn hòa gọi.

"Không cần phải khẩn trương như vậy, tôi cũng không phải là hồng thủy mãnh thú gì cả, cũng không phải là hổ ăn thịt người. Tôi chỉ là nghe nói, phía sau lưng Ngọc Trân cô xuất hiện người có thực lực mạnh mẽ cho nên muốn tới bái phỏng một chút." Tống Tử Văn nở nụ cười lịch sự, nói.

"Ngọc Trân, bỏ súng xuống trước đi." Anh ta ra vẻ hòa hoãn nói.

Giọng nói của Tống Tử Văn vang lên bên tai, đối phương chỉ cách anh khoảng hai bước. Lục Bình ngưng thần chú ý tới biến hóa sau lưng, thấy Tống Tử Văn quả nhiên có chút ý nhượng bộ thì hơi thở ra một hơi.

Anh chưa từng nghĩ tới, một câu nói của mình lại có thể ép Lý Ngọc Trân đến nước này.

"Này!"

"Này!"

"Tiên sinh bên kia…"

"Ngài nói với Ngọc Trân một chút, bảo cô ấy bỏ súng xuống, sau đó chúng ta cùng uống ly trà, tán gẫu một chút! Ồ, đúng rồi! Tôi có mang tới một chút Long Tỉnh từ Sư Phong Lão Tỉnh…"

Tống Tử Văn đưa mắt nhìn về phía Lục Bình vẫn luôn đưa lưng về phía mình, giống như là đang xem một vở kịch hay, cao giọng hô.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Trong đôi giày da, ngón chân Lục Bình đang không ngừng siết chặt đế giày.

Tống Tử Văn rất thông minh, anh ta nhạy bén bắt được người duy nhất có thể bình ổn bầu không khí trong phòng, lúc này liền mở miệng nói.

Anh ta vừa hét lên, bầu không khí trong phòng dường như bị đóng băng. Mọi người đều cảm thấy căng thẳng, thậm chí cấp dưới và thư kí đều run rẩy đưa mắt nhìn về phía bóng lưng trước bàn. Bọn họ nín thở, trái tim đập kịch liệt. Nếu như Lý Ngọc Trân thật sự chết ở trong căn phòng này thì tất cả những người có mặt ở đây đều sẽ phải chết.

Lý Ngọc Trân giơ súng nhắm ngay vào trán của bản thân, lông mi khẽ run, cô cũng nhìn về phía Lục Bình.

Không dám động.

Khắc chế sự run rẩy dưới cánh tay.

Cũng may.

Cũng may không ai có thể nhìn thấy tình huống trong chiếc giày ở dưới chân.

Giờ phút này, Lục Bình gần như phát tiết tất cả áp lực và sợ hãi vào dưới bàn chân, ngón chân của anh gắt gao khép lại, gắt gao siết vào đế giày! Không ngừng ma sát!

Trên gương mặt Lục Bình lộ ra một nụ cười nhẹ, nụ cười này gần như đã trở thành lớp mặt nạ của anh.

Đầu óc nhất thời trống rỗng, còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào.

Dưới ánh mắt của mọi người, Lục Bình nghiêng người về phía trước, lại bưng chén trà lên, ung dung bình tĩnh nhấp một ngụm. Sau khi uống một hớp, anh bưng chén trà, nhìn về phía bóng dáng của Tống Tử Văn được phản chiếu ở trong cửa kính, ôn hòa nói:

"Tống công tử."

"Lý tiểu thư bởi vì anh muốn bái phỏng mà trở nên như này."

Lục Bình nói một tiếng, sau đó dừng lại.

Anh đặt chén trà lại trên bàn, hé miệng thở ra một hơi. Anh cảm thấy sau khi nói ra câu đầu tiên thì mình đã tìm được chút trạng thái, nụ cười trên mặt thu liễm.

"Đánh cược chính là đánh cược!"

Bàn tay gõ gõ lên tay vịn bằng gỗ lim.

Cộc!

Cộc!

Tiếng vang nặng nề vang vọng ở trong phòng làm việc và ở bên tai mọi người.

Lục Bình không có ý định xoay người, vẫn đưa lưng về phía Lý Ngọc Trân và Tống Tử Văn. Giọng nói mang theo chút lãnh đạm vang lên:

"Tống công tử không tuân thủ tinh thần đánh cuộc như thế…"

Anh kéo dài câu, giọng nói băng lãnh. Sau đó, giọng nói chợt cao lên, nói ra nửa lời còn lại:

"Cũng không có tư cách ngồi ở trước mặt tôi!"

⚝ ✽ ⚝

Những lời này vừa dứt không thua gì một tiếng sét nổ vang trong đầu thư ký Hạ Đình, trong đầu thư ký của Tống Tử Văn và trong lòng Lý Ngọc Trân!

Tống Tử Văn có địa vị gì? Là trưởng tử Tống gia Lĩnh Nam, mà tài phú của Tống gia đâu chỉ có hơn ngàn tỷ? Tống gia còn là người đứng đầu tuyệt đối của thương nhân Lĩnh Nam. Anh ta đại biểu cho hệ thống tư bản, cho dù là các gia tộc lâu năm ở Yến Kinh đều không thể chiếm được chút ưu thế gì ở trước mặt bọn họ.

Rốt cuộc là dạng tồn tại gì lại có thể không cho Tống Tử Văn mặt mũi như vậy?

Nụ cười trên mặt Tống Tử Văn cứng đờ, sau đó thu liễm, thay vào đó là vẻ băng lãnh và che lấp…

"Lão Thái!" Tống Tử Văn hô.

Anh ta vừa dứt lời thì một người đàn ông trung niên áo đen lập tức xuất hiện, tay nắm thành quyền, như hổ như báo, ngưng tụ tinh thần nhìn chằm chằm vào Lục Bình.

Khí thế này thoáng như ngưng kết lại, hoặc có lẽ là sát ý.

Lục Bình tê cả da đầu, toàn thân nổi cả da gà.

Chết!

Anh đánh hơi được hơi thở của chết chóc!

⚝ ✽ ⚝

[ Keng keng keng ——]

Trong văn phòng.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Thư ký Hạ Đình mở to hai mắt, không biết làm sao, nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, chỉ có một số người mới có thể gọi tới số của cô trong thời khắc quan trọng như này mà thôi.

"Phu nhân gọi tới!" Hạ Đình nhìn về phía Lý Ngọc Trân, gần như sắp khóc lên.

"Thân thể của mẹ không tốt." Súng trong tay Lý Ngọc Trân vẫn đang nhắm vào đầu, cô chỉ trầm giọng nói ra.

"A lô…"

"Phu nhân!" Hạ Đình đáp.

⚝ ✽ ⚝

"Là tôi!"

Giọng nói khàn khàn già nua, nhưng mà trong lời nói lại ẩn chứa sự uy nghiêm.

Nghe thấy giọng nói này, trên gương mặt kiên cường lại bi thương của Lý Ngọc Trân lộ ra vẻ không thể tin được. Ngay sau đó, vành mắt cô lập tức đỏ lên, nhưng rất nhanh cô lại che giấu cảm xúc của mình.

Người trung niên áo đen nhìn thấy Tống Tử Văn giơ tay lên, anh ta cũng thu liễm lại và tập trung tinh thần.

"Được cứu rồi."

Lục Bình thở phào một cái.

"Nhìn một chút đi! Nhìn xem mình vừa mới nói cái gì?!... Không tuân thủ tinh thần đánh cuộc, không có tư cách ngồi ở trước mặt của tôi!"

"Hay!"

"Hay!"

"Thật con mẹ nó soái!"

Trong tòa nhà.

Tầng 58.

Lục Bình ngẩng đầu lên liền có thể trông thấy cảnh đêm sáng chói nhất thành phố phía sau anh, bầu không khí giữa Lý Ngọc Trân và Tống Tử Văn vô cùng ngột ngạt.

Sự an toàn ngắn ngủi khiến cho Lục Bình thoát ra khỏi cảm giác khẩn trương đến cực hạn vừa nãy. Ngay sau đó, một loại cảm giác tuyệt vời khác bùng nổ trong thân thể anh như những vụ va chạm hành tinh ở ngoài vũ trụ!

Anh cảm thấy thỏa mãn!

Anh cảm thấy hưng phấn!

Đó chính là adrenaline tiết ra sau khi nhảy múa với tử thần và tạm thời sống sót!

Lục Bình nhớ lại màn biểu hiện vừa nãy của mình. Anh không khỏi tự khen ngợi mình, cảm thấy đây chính là kỳ tích sinh mệnh! Anh chỉ là một nhân viên bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng lại lấy dáng vẻ của đại lão để đối mặt với loài săn mồi trên đỉnh Kim Tự Tháp!

Điểu ti có thể ấn một người đàn ông mạnh mẽ như Vương Tiểu Thông xuống, sau đó cho đối phương một bạt tay không?

⚝ ✽ ⚝

"Ông nội." Lý Ngọc Trân cầm điện thoại di động tới trước mặt, cô mím môi một cái, chỉ cảm thấy mình đã làm ông nội mất thể diện, một lát sau, cô mới gọi một tiếng.

"Ngọc Trân, ông đã nghe nói rồi. Chuyện Xuyên Hòa làm rất tốt."

"Không hổ là hổ nữ của Lý gia ta!" Giọng nói già nua lộ ra sự ấm áp.

Sau đó, giọng điệu của ông lập tức thay đổi.

"Ngọc Trân, mở loa ngoài điện thoại ra, ông có mấy câu muốn nói."

"Đã mở rồi, ông nội cứ nói đi."

"Gọi đội trưởng Trương Văn Vinh tới cho ông."

Giọng nói của Lý lão gia tử không cao, nhưng vô cùng trầm ổn có lực, bên trong lời nói của ông luôn toát ra một sự uy nghiêm khiến cho không có bất kỳ người nào dám buông lỏng.

"Thủ trưởng!"

"Trương Văn Vinh có mặt!"

Bảo Huy Quân dùng tên giả là Trương Văn Vinh, nhưng anh gần như đã sắp quên mất tên thật của mình rồi.

Nghe thấy tiếng gọi, thân hình cao lớn lập tức xuyên qua đám người, đứng thẳng ở trước mặt Lý Ngọc Trân, hai tay đặt sát bên chân, cao giọng đáp.

"Lúc đầu tôi bảo cậu đi theo Ngọc Trân là để cậu bảo vệ chu toàn cho nó. Cậu có làm được không?" Cách một cuộc điện thoại, Lý lão gia tử bình tĩnh hỏi.

Đôi mắt Bảo Huy Quân đỏ bừng, không có đáp lời.

"Bản thân và người khác từ bỏ chống cự, mặc cho người ngoài giơ súng với tiểu thư, giao vận mệnh cho người khác."

"Tôi đã dạy cậu như vậy sao?"

Lời nói của lão gia tử Lý gia vang lên bên tai tất cả mọi người trong phòng làm việc.

Không có mắng mỏ.

Giọng điệu rất bình tĩnh.

Nhưng chỉ mấy câu này lại chẳng khác nào là một màn tra tấn tinh thần đối với Bảo Huy Quân. Anh cúi đầu, thân thể cường tráng run rẩy.

"Tôi rất thất vọng về cậu." Lý lão gia tử nói.

"Cút xuống đi." Ông tiếp tục nói.

"Vâng!"

Đàn ông không dễ rơi lệ, Bảo Huy Quân càng phải như vậy.

Vào mấy năm trước, anh gần như sắp chết ở trên chiến trường, dựa vào một hơi bò ra từ trong đống xác chết, mắt cũng không thèm chớp. Nhưng bây giờ, trong hốc mắt của anh lại chứa đầy nước mắt, yết hầu nhấp nhô, trầm giọng đáp.

"Thủ trưởng." Anh định rời khỏi, nhưng bước chân bỗng dừng lại.

"Ngài bảo trọng thân thể!"

"Biết rồi…"

Bảo Huy Quân bước đi, anh không đi ra khỏi văn phòng, mà là đứng thẳng ở phía sau lưng Lý Ngọc Trân giống như một ngọn giáo.

⚝ ✽ ⚝

"Đây chính là khí tràng của nhân vật lớn, có thể nhanh chóng tiếp quản và nắm giữ bầu không khí và tiết tấu của cục diện."

Lục Bình tỉ mỉ lắng nghe.

Trong lòng anh cảm thấy chấn động, anh chỉ nhìn thấy một chút tin tức liên quan đến Lý lão gia tử thông qua tình báo về Lý Ngọc Trân, nhưng chỉ chút đó thôi cũng đủ khiến anh hiểu rõ đó là một tồn tại như thế nào.

Là đỉnh tháp thực sự!

"Đáng chết, lời nói và hô hấp của lão gia hỏa này nghe không giống như là sắp chết. Tin tức có sai lầm? Hay là có nguyên nhân gì khác?"

Trên gương mặt Tống Tử Văn là vẻ lịch sự và tràn đầy cung kính, nhưng đáy lòng thì lại không ngừng mắng chửi nguyền rủa.

Đến cấp bậc như anh ta rồi, cho dù là điên thì cũng nằm trong sự khống chế của bản thân.

Tại sao anh ta lại hùng hổ dọa người đối với Lý Ngọc Trân như vậy?

Trong đó không thiếu ý dò xét tình trạng sức khỏe của Lý lão gia tử!

Cũng giống như chơi cờ vây, lùi một bước, tỏ ra e ngại, thì sẽ bị người ta tiến lên một bước, bị ăn một quân!

⚝ ✽ ⚝

"Tống Tử Văn có ở đây không?" Lý lão gia tử lại thay đổi chủ đề, ông trầm giọng nói.

Xử lý chuyện nhà trước đã.

Nói về những chuyện bên ngoài, hoặc có lẽ là dùng Bảo Huy Quân để tạo nên bầu không khí chấn nhiếp, qua đó bày tỏ thái độ của mình, mục đích là ‘xao sơn chấn hổ’. (:một sự phô trương sức mạnh có chủ ý như một lời cảnh báo)

"Ông nội."

"Tử Văn ở đây."

Tống Tử Văn lập tức thu lại dáng vẻ gây chuyện, lộ ra vẻ khôn khéo, cung kính đáp.

"Tôi còn chưa có chết đâu, cần gì phải nóng lòng như thế." Cách một cuộc điện thoại, Lý lão gia tử bình tĩnh nói.

Mí mắt Tống Tử Văn giật giật, trong lòng hiện ra chút bất an, vội cung kính nói:

"Ông nội, hiểu lầm rồi, cháu chỉ là muốn đến chúc mừng Ngọc Trân…"

"Đủ rồi!" Giọng điệu cao lên.

Tống Tử Văn lập tức ngậm miệng lại, anh ta cảm nhận được áp lực đến từ lão gia tử, ánh mắt lấp lóe, không ngừng suy tính cái gì đó.

Một câu nói chặt đứt lời đối phương muốn nói tiếp.

Cuộc điện thoại rơi vào sự tĩnh mịch.

Cho dù là như vậy thì cũng không có ai dám có chút động tác nào.

Sau một hồi, giọng điệu không cho từ chối của Lý lão gia tử lại vang lên lần nữa:

"Giao chuyện làm ăn của Tống gia tại Bắc Cương ra đi, hoặc là hôn sự giữa cậu và Ngọc Trân kết thúc được rồi."

Ông vừa dứt lời.

Tống Tử Văn đột nhiên mở to hai mắt, gương mặt tuấn tú lịch sự lộ ra vẻ hoảng loạn thực sự. Một đao này của Lý lão gia tử gần như đã đâm vào điểm yếu của anh ta và Tống gia! Giao chuyện làm ăn của Tống gia tại Bắc Cương ra, tương đương với việc chặt đi một cánh tay của bọn họ! Mà chấm dứt mối thông gia giữa Tống gia và Lý Ngọc Trân, việc này đối với kế hoạch tiếp theo của gia tộc lại càng không thể tiếp nhận được!

Lý lão gia tử đã đoán được tất cả những chuyện này, muốn Tống gia cắt đi một tay!

Trên trán Tống Tử Văn toát ra mồ hôi, há miệng thở dốc, trong miệng gọi:

"Ông nội!"

"Tử Văn sai rồi! Là Tử Văn sai!"

"Được rồi, tôi có chút mệt mỏi rồi, cậu cũng cút đi, có chuyện gì thì bảo lão gia tử của cậu đến nói chuyện." Giọng nói già nua vang lên.

Tống Tử Văn mở miệng, ánh mắt trở nên hung ác, khom người nói: "Vậy ông nội cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong, anh ta liền mang theo người, quay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Trong hành lang yên tĩnh, dã thú phủ lớp da người kia dường như không thể khắc chế được nữa.

Anh ta xoay xoay cổ, nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm vào trong máu thịt. Tống Tử Văn đang hoài nghi, có phải Lý gia đang âm mưu tất cả chuyện này, cố ý tung tin lão gia tử bệnh tình nguy kịch để tiếp cận chuyện làm ăn của Tống gia tại Bắc Cương.

⚝ ✽ ⚝

"Trâu bò!"

"Đây chính là đại lão!"

"Mình sau này nói không chừng cũng có thể như vậy!"

Lục Bình gần như muốn cổ vũ cho ông lão.

"Ngọc Trân."

"Vị tiên sinh trợ giúp cháu có đang ở bên cạnh hay không?"

Giọng nói của Lý lão gia tử dừng lại một hồi thật lâu. sau đó đột nhiên nói.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Trái tim Lục Bình treo lên.

"Có ạ."

Lý Ngọc Trân nhìn về phía Lục Bình ngồi ở trước bàn làm việc, cô càng ngày càng cảm thấy sợ hãi vì thân phận thần bí của đối phương.

"Để cho tiên sinh nghe điện thoại." Lý lão gia tử nói.

Điện thoại cứ như vậy được đưa tới trước mặt Lục Bình.

Lục Bình không muốn nhận, nhưng anh chú ý tới ánh mắt của Lý Ngọc Trân, biết rõ lúc này mình không có thời gian để chần chờ. Trên gương mặt anh nở một nụ cười ung dung, nhận lấy điện thoại trước mặt.

"Nghe nói về phong thái của Lý lão gia tử đã lâu, hôm nay được chứng kiến, đúng là khiến người ta phải kính nể." Lục Bình ôn hòa nói.

Anh không thể ngờ tới, mình có một ngày lại giả làm đại lão ở trước mặt lão gia tử Lý Kiến Quốc của Lý gia Yến Kinh.

Nói nhiều sai nhiều.

Lấy bất biến ứng vạn biến.

Lục Bình tự nhắc nhở chính mình ở trong lòng.

"Tôi biết tính cách của Ngọc Trân, nếu không có tiên sinh xuất thủ thì sợ rằng đã không thể vãn hồi."

"Tôi đáng ra phải gặp mặt nói cảm ơn mới đúng. Nhưng mà tuổi già sức yếu, không còn sống lâu được nữa, mong tiên sinh thứ lỗi."

So sánh với lúc này, giọng điệu của lão gia tử lúc này đã ôn hòa hơn rất nhiều, không còn sự uy nghiêm cường thế nữa, nhiều hơn một chút cảm giác anh hùng không còn thời gian.

"Theo lý thì là tôi bái phỏng lão gia tử mới đúng." Lục Bình phán đoán giọng điệu của lão gia tử, nhận thấy ý tốt sau giọng điệu kia thì mới thở phào một cái, cười nói.

"Vậy tôi nhất định sẽ chào đón." Lão gia tử nói.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình nghe vậy thì giật mình trong lòng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, từ chối cho ý kiến, không có đáp lại. Anh sợ nói thêm câu nữa, lão gia tử tối nay sẽ phái máy bay đặc biệt tới đón mình đi Yến Kinh. Đây mới thật sự là chuyện gay go!

Lão gia tử tiếp tục nói một số chuyện.

Lục Bình cẩn thận đồng ý.

Nằm ngoài dự liệu của Lục Bình, hai người nói chuyện vô cùng hòa hợp, giống như phụ huynh nói chuyện với con mình vậy. Sau khi nói xong mấy lời khách sáo, Lý lão gia tử đột nhiên im lặng, một lúc lâu sau, giọng nói già nua chậm rãi vang lên. Nụ cười trên mặt Lục Bình cứng ngắc, sau đó dần dần thu lại dưới ánh mắt của rất nhiều người.

Thủ đoạn của đám đại lão này đều rất cao.

Bên trong bông luôn ẩn giấu kim.

Đầu tiên là bày ra thái độ tốt, sau đó nên cứng rắn liền cứng rắn!

Đúng vậy!

Có thể đi tới vị trí này không có ai là đơn giản cả, một tay cầm táo đỏ, một tay lại giơ gậy. Chỉ có ân là không được, sẽ bị sài lang hổ báo nuốt đến da đều không còn, chỉ có uy cũng không được, mất lòng sẽ không đi được xa.

"Tôi biết rõ cái vòng tròn kia của các người." Lý lão gia tử nói như vậy.

"Mấy năm trước tôi từng tọa trấn chiến khu, gián điệp của tôi từng tiếp xúc với vô số thám tử và thương nhân tình báo. Thành thật mà nói, tôi thực sự không thích cái vòng kia của các người, quả thực quá nguy hiểm, vì lợi ích mà có thể làm bất cứ chuyện gì."

"Lục tiên sinh."

"Không biết, phía sau lưng ngài đã từng hợp tác với tôi hay chưa?"

Trong điện thoại, ông lão nâng cao giọng, chỉ trong lúc giơ tay nhấc chân đã khiến cho Lục Bình cảm nhận được sự chấn nhiếp và áp lực cực lớn.

"Cái vòng tròn kia của chúng tôi?"

"Chết tiệt!"

"Rốt cuộc là phạm vi nào? Người mối lái? Thương nhân tình báo?"

Lục Bình không có trả lời, một lát sau, trên gương mặt anh lại xuất hiện một nụ cười ấm áp, giọng điệu bình tĩnh mà ung dung: "Ai biết được."

"Khả năng có, cũng có khả năng không có."

"Lão gia tử."

Nói xong, Lục Bình chủ động kêu, hơi dừng lại một chút, sau đó cũng nâng cao giọng:

"Đừng làm khó tôi."

Bên kia điện thoại trầm mặc.

"Vậy coi như xong, tôi cũng mệt rồi. Nếu như Lục tiên sinh đến Yến Kinh thì nhớ cho lão già đây biết trước thời gian."

"Ngọc Trân."

"Ông nội!"

"Ông nội nhớ cháu…"

Lý Ngọc Trân nghe vậy, khóe miệng lập tức nhếch lên. Đối với một người phụ nữ xinh đẹp mạnh mẽ như cô, bất kỳ cuồng phong và mưa rào gì đều không bằng một câu nói của ông lão.

⚝ ✽ ⚝

"Cuối cùng cũng kết thúc."

Bên trong văn phòng.

Lý Ngọc Trân tắt loa ngoài, cầm điện thoại di động đi về phía bên cạnh. Hai tay Lục Bình đặt trên tay vịn bằng gỗ, thân thể của anh gần như xụi lơ, nói không lên lời. Anh chỉ chú ý tới hướng đi của Lý Ngọc Trân, nghĩ đến việc làm thế nào để đối phương đưa mình rời khỏi.

Hiện tại, anh tuyệt đối không thể rời đi một mình. Đầu tiên là sự thành công của truyền thông Xuyên Hòa, sau đó là Tống Tử Văn phá rối, cuối cùng ngay cả Lý lão gia tử sắp về trời cũng gọi điện thoại tới.

Phải biết, bên phía lão gia tử đã rất lâu rồi không có truyền tin tức ra ngoài. Bầy sói bao vây bên ngoài đang duỗi bộ móng sắc nhọn ra, trong miệng không ngừng chảy nước miếng.

Tòa nhà Xuyên Hòa sớm đã trở thành tâm bão, nếu như anh đường đột xông ra, chỉ sẽ bại lộ ở trước mặt một số người mà thôi.

"Lục tiên sinh, tôi đưa ngài rời khỏi đây."

Lý Ngọc Trân cúp điện thoại. Cô đi đến trước mặt Lục Bình, gương mặt tuyệt mỹ lại bị sự lạnh lùng bao phủ. Cô đối diện ánh mắt với anh, hơi dừng lại một chút, sau đó trầm giọng nói ra.

"Vậy cứ như thế đi." Lục Bình đáp.

"Lục tiên sinh, phần hiệp nghị này…"

"Tạm thời xóa bỏ."

"Như thế, tôi sẽ giữ lại vì tiên sinh, lúc nào Lục tiên sinh muốn ký khi nào thì ký khi đó."

Lý Ngọc Trân quả quyết nói.

"Đội trưởng Trương!" Lý Ngọc Trân gọi.

"Tiểu thư!"

"Chuẩn bị đoàn xe và hành trình kế hoạch, thông báo cho mấy kẻ nhìn lén kia, để bọn họ thu hồi móng vuốt của mình!"

Trên gương mặt xinh đẹp của Lý Ngọc Trân lộ ra sát khí. Cô nhận được sự ủng hộ của lão gia tử, có thể điều động một ít lực lượng.

"Vâng!" Đội trưởng Bảo Huy Quân đứng thẳng, cao giọng đáp.

"Lục tiên sinh, xin mời." Lý Ngọc Trân làm ra tư thế mời.

Cùng lúc đó, dưới màn đêm.

Trạch viện Lý gia.

Dường như đã xảy ra biến cố gì, trong căn nhà rộng lớn đèn đuốc sáng ngời. Từ trên xuống dưới dòng chính Lý gia đều vội vã thức dậy thay đổi quần áo, đám người giúp và nhân viên an ninh đều như sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Tại trung tâm của tòa nhà cổ điển này, tại nhà chính, mấy người trung niên và hậu bối trẻ tuổi đi lại bất an trong phòng.

Không bao lâu sau, ngoài nhà truyền đến động tĩnh.

Nhị gia Lý gia Lý Trọng Thanh bước nhanh ra ngoài, ở ngoài hành lang, trông thấy đại ca Lý Trọng Ngôn đẩy cha mình ngồi trên xe lăn đi tới. Ông ta lập tức đi lên nghênh đón, nhìn thấy sắc mặt của cha đã khá hơn, trước người đang đắp thảm. Lý Trọng Thanh gọi một tiếng “Ba". sau đó khom người, dịch thảm ch