Chương 133 - Lục Bình Nói Ra Văn Án!
Lục Bình quan sát căn hộ này một chút, trên dưới chia làm hai tầng, diện tích khoảng tầm 250 mét vuông. Tất cả trùng tu và thiết kế bên trong đều được Triệu Chính Khiếu bảo quản lý ủy thác cho các công ty thiết kế hàng đều tới thực hiện.
Lục Bình treo túi công văn lên, sau đó đổi dép rồi đi vào nhà. Anh rõ ràng là lần đầu tiên qua đây, nhưng lại giống như rất quen thuộc. Anh đứng trong phòng khách quan sát một vòng, sau đó đi đến một căn phòng nào đó, lấy một chiếc laptop ra từ trong ngăn kéo.
Đầu ngón tay gõ nhẹ trên hành hình.
Anh ấn mở mấy cái video trên tab ẩn, trong đó có thể nhìn thấy tất cả hình ảnh trong căn nhà này, từ hình ảnh ban nãy anh đứng trước cửa, sau đó đẩy cửa phòng ra và chạm vào đồ đạc trong căn nhà.
"Không sao."
"Không sao cả."
"Những đại lão cấp cao này đều quá cẩn thận!"
Lục Bình cảm khái.
Anh xóa bỏ đoạn video và tắt hết camera giám sát.
Lục Bình lúc này mới yên tâm nhếch môi.
Anh có chút hưng phấn mà quan sát từng căn phòng, sau đó đứng ở trước một bức tường, phía trên đó là hàng loạt mô hình giới hạn. Ánh đèn tường ấm áp chiếu xuống trên người Lục Bình. Anh thưởng thức một cách tỉ mỉ, không lâu sau, anh kéo cửa tủ bên cạnh ra, đầu ngón tay nắm lấy tay kéo nhỏ, cánh tay có chút run rẩy.
Hô hấp Lục Bình trở nên dồn dập.
Ngăn kéo bị kéo ra!
Một khẩu súng lục tinh xảo yên lặng nằm ở trong tầm mắt…
Suy nghĩ kỹ một chút.
Trong số những nhân vật mà anh tiếp xúc trong khoảng thời gian gần đây, hầu như mỗi người đều mang theo súng bên mình.
Nhưng đối với Lục Bình mà nói, trong hơn hai mươi sáu năm cuộc đời, thời điểm cách súng thật gần nhất của anh chính là lúc Lý Ngọc Trân rút súng ra và nhắm thẳng vào đầu mình.
"Súng lục chiến đấu MK23, là súng lục được Heckler & Koch nước Đức nghiên cứu cho đặc chiến."
Lục Bình liếm môi một cái.
Anh vươn tay cầm lấy khẩu súng đang tản ra ảnh sáng kim loại này, nặng hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều, anh vụng về vuốt ve thân súng.
"Làm thế nào để lấy băng đạn ra?"
Lục Bình cẩn thận lật ngược cây súng lục, anh mò mẫm tìm khóa và nút ấn. Súng ống là một thứ không thể rời tay trong cuộc đời của một số người. Nhưng đối với những người bình thường mà nói, đây chính là công cụ giết người mà bọn họ cả đời cũng sẽ không chạm vào.
Tìm một hồi lâu.
Chỉ nghe [ Lạch cạch ] một tiếng, băng đạn bắn ra, Lục Bình hưng phấn quan sát. Một trong những bản tính của đàn ông chính là lòng chinh phục. Khi đầu ngón tay lướt qua những viên đạn màu cam bên trong băng đạn đầy đủ, tiếng kim loại thanh thúy vang lên bên tai Lục Bình, có cảm giác cực kỳ mỹ diệu. Anh đột nhiên nắm chặt báng súng, nâng họng súng lên, bắt chước tư thế của các tay súng trong phim. Anh nhếch môi, nheo một mắt lại, miệng phát ra một tiếng ‘Pằng’, họng súng giương cao…
Trong đầu.
Viên đạn được bắn ra, mang theo những tia lửa!
Lục Bình nâng tay trái lên, muốn nạp đạn, nhưng dùng sức mãi mà vẫn không được. Sau khi nghiên cứu một lúc, anh mới vụng về nạp được đạn.
Sau khi súng được lên nòng.
Lục Bình cảm thấy khẩn trương, nhưng lại càng hưng phấn.
Động tác của anh càng ngày càng cẩn thận, rất sợ không chú ý sẽ lỡ tay bóp cò.
Lục Bình nhìn về phía ngăn kéo lúc nãy, bên cạnh khẩu MK23 là một thanh dao găm quân dụng và một ít linh kiện súng ống.
"Đây chắc là ống giảm thanh."
Lục Bình cầm ống kim loại ngắn màu đen kia lên, vuốt vuốt một lúc, sau đó giơ lên cao nghiên cứu. Anh cố gắng gắn ống giảm thanh vào trước họng súng, khoa tay múa chân một lúc lâu nhưng vẫn không thể lắp ống giảm thanh vào được.
"Là một thương nhân tình báo thực sự, không nói đến việc tinh thông súng ống, nhưng chắc chắn cũng cần bắn súng thuần thục." Anh lẩm bẩm.
Lục Bình nhìn khẩu súng trong lòng bàn tay, ánh mắt lấp lóe. Anh thở ra một hơi, lấy ra từng viên đạn màu da cam, sau đó đặt súng trở lại chỗ cũ.
Anh muốn thu khẩu súng này vào trong ngực, nhưng anh cố khắc sự kích động này, điều này có thể sẽ ảnh hưởng tới tính thần bí của anh.
"Hay là để Đinh Thanh chuẩn bị cho mình một khẩu." Lục Bình thì thầm tự nói.
⚝ ✽ ⚝
"Hô!" Lục Bình thở dài.
Anh nhìn về phía các mô hình trên bức tường, nhón chân, cầm một cái mô hình bằng vàng ròng lên trước mặt.
"Vật này hình như có giá 1.18 triệu."
"Vượt quá bình thường!"
Lục Bình lắc đầu, cảm khái.
Ai có thể nghĩ tới, quái vật ngành tài chính Trung Hải, Triệu Chính Khiếu 54 tuổi rồi còn có sở thích thu thập mô hình như này. Nhưng mà đây chưa chắc đã là sở thích thật sự, căn cứ theo tình báo, việc Triệu Chính Khiếu thu thập mấy cái mô hình này hoàn toàn trái người với tính cách của ông ta, xem như là một cách để giải tỏa căng thẳng.
Anh thả mô hình xuống, sau đó rời khỏi căn phòng này.