Chương 134 - Nên Bắt Đầu Rồi
Lục Bình nở nụ cười, anh cảm giác mình giống như là chủ nhân thực sự của căn nhà này vậy. Anh bật bộ thiết thị âm thanh Martin 2.6 triệu hàng đầu trong nước lên, tiếng nhạc tuyệt mỹ lập tức vang vọng khắp căn phòng.
Anh đi đến trước tủ rượu, có chút thô lỗ mở chai rượu vang quý hiếm được một phú hào thần bí đấu giá được ra.
Anh bưng theo chai rượu và ly rượu đi ra ngoài.
Lục Bình mở cửa phòng thay đồ ra, quan sát những bộ quần áo chỉnh tề chưa từng được mặc. Anh đổi sang một cái áo choàng tắm, quần cộc, sau đó bước tới bồn tắm lớn trước đối diện với ban công. Anh thử đưa chân vào, nước ấm thiên về nóng, rất là thoải mái.
"A —— "
Anh hưởng thụ híp mắt lại, vùi đầu vào trong bồn tắm.
Chờ đến khi sắp nín thở không nổi nữa, Lục Bình mới ngoi lên. Anh khoác cánh tay lên trên thành bồn tắm, nghiêng đầu nhìn về phía ánh đèn bên ngoài. Ánh đèn tựa như một cây cầu bắc ngang qua màn đêm đen. Đèn xe sáng trưng qua lại không dứt. Tất cả mọi thứ trước mắt đều tạo thành một kết cấu tuyệt mỹ nhất.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình quan sát cảnh tượng cực kỳ ấn tượng ở xung quanh, nhấp ngụm rượu vang đỏ, lắng nghe tiếng nhạc bên tai. Dưới lớp da, bên trong thân thể, máu nóng đang cuồn cuộn chảy khắp tứ chi.
Anh mím môi.
Nụ cười trên mặt dần phát tiết đi sự điên cuồng, chỉ còn lại vẻ bình tĩnh.
"Nên bắt đầu rồi." Lục Bình thì thầm.
Anh dựa đầu vào bồn tắm, cầm lấy chiếc điều khiển từ xa ở bên cạnh, bật TV trước mặt lên và chỉnh đến một kênh về kinh tế tài chính nào đó.
Anh thả chiếc điều khiển xuống, đổi sang một tư thế thoải mái hơn.
Trong màn hình đang diễn ra hội nghị tài chính thường niên của Trung Hải, đây là hội nghị quy tụ những tên tuổi lớn trong giới thương nghiệp. Lục Bình chú ý tới Triệu Chính Khiếu đang đứng ở trên bục phát biểu dưới ánh đèn sân khấu.
Anh nghe được mấy từ thuật ngữ.
[Ong ong ——]
Điện thoại di động rung lên.
[ Anh Bình, đã ăn cơm chưa? Đáng yêu. Jpg, đáng yêu. Jpg, đáng yêu. jpg]
Lục Bình cười đáp một câu:
[ Ăn rồi. Buổi tối mẹ cô có làm món gì ngon không? ]
Lục Bình trò chuyện câu được câu không với Trương Oánh Oánh.
Ánh mắt Lục Bình thỉnh thoảng liếc qua màn ảnh, ánh mắt phía sau cặp kính gọng đen càng ngày càng nghiêm nghị.
Anh chú ý tới Triệu Chính Khiếu đã kết thúc bài phát biểu và rời đi.
Không bao lâu sau, Triệu Chính Khiếu trong màn hình đi ra ngoài cùng thư ký. Đầu tiên là cúi đầu nói cái gì đó với các đại lão khác, sau đó mới rảo bước đi ra khỏi phòng hội nghị.
Đầu ngón tay Lục Bình nhịp nhàng gõ lên bồn tắm, trong miệng thầm tính toán thời gian.
Qua một lúc sau.
Anh ngồi dậy, cầm một chiếc điện thoại khác lên, bấm một dãy số, dán ống nghe vào bên tai.
[ Tút ——].
"Báo cáo tài chính của tập đoàn Long Hồ đã được công bố chưa?"
Trong chiếc Rolls Royce màu đen.
Triệu Chính Khiếu mặc quần áo trang trọng, trong lúc giơ tay nhấc chân đều vô cùng trầm ổn. Ông ta ngồi vào trong xe, trầm giọng nói.
Tính cả ông ta nữa thì phía trên chiếc xe này có tổng cộng bốn người.
Thư ký ngồi ở bên cạnh, vệ sĩ riêng ngồi ở ghế phó lái, người còn lại chính là bảo tiêu kiêm tài xế.
"Triệu đổng."
"Đã có kết quả."
Thơ ký trẻ tuổi cung kính nói.
Đoàn xe vững vàng đi xuyên qua thành phố, trong mấy ngày gần năm mới, Triệu Chính Khiếu gần như đã làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, tham gia đủ loại hội nghị tài chính, tiến hành giao lưu với các đại lão khác nhau, lịch trình vô cùng dày đặc.
Triệu Chính Khiếu đang xem báo cáo, điện thoại di động trong túi chợt vang lên.
Ông ta nhíu mày lại, lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn thì thấy là một số điện thoại lạ lẫm.
Triệu Chính Khiếu là một người quả quyết, cho dù không nhận ra đối phương, nhưng chỉ cần gọi đến cái số này thôi thì cũng đáng để bắt máy rồi. Không do dự, ông nhận nghe điện thoại, giọng nói uy nghiêm vang lên: "A lô —— "
Trong căn phòng rực rỡ.
Lục Bình nghe thấy giọng nói trong loa, anh đã luyện tập rất nhiều lần ở trong đầu. Anh không có dừng lại, lời nói ngắn gọn có lực, nhớ tới văn án đã được chuẩn bị từ trước:
"Hãy coi bản thân mình như Triệu Bỉnh Lương."
"Chú ý giọng nói và biểu cảm, không được để người bên cạnh nhìn ra được sự khác thường."
Triệu Chính Khiếu nghe vậy, ông ta không biết rõ người ở đầu bên kia điện thoại là ai, nhưng theo bản năng cứ biểu hiện dựa theo lời nói của đối phương. Vẻ mặt ông bình tĩnh, khẽ nâng mắt nhìn thoáng qua thư ký và vệ sĩ ở trong buồng xe.
"Nói đi, chọc vào cái gì rồi." Ông trầm giọng nói.
Lục Bình nghe thấy một câu như vậy thì đáy lòng thở ra một hơi. Ngay sau đó, khóe miệng anh lập tức giương lên.
"Triệu tiên sinh, ngài đã nghi ngờ thư ký của mình từ lâu rồi đúng không."
Lục Bình nửa nằm trong bồn tắm, duỗi thẳng chân về phía trước rồi chậm rãi nâng lên, giọt nước trong suốt không ngừng lăn xuống.
Anh cầm điện thoại, trầm giọng nói.
Anh bây giờ đã từng bước hình thành một quy trình đầy đủ sau khi tình báo được đổi mới. Đầu tiên là đọc khái quát, sau đó dùng bút đỏ đánh dấu lại những tin tức quan trọng trong ấn tượng ban đầu của bản thân.