← Quay lại trang sách

Chương 135 - Uống Coca Có Vẻ Như Ngon Hơn Nhiều

Sau đó…

Lặp đi lặp lại cho đến khi thuộc lòng!

Học cái này có khi còn chuyên chú hơn việc học thuộc thơ cổ lúc còn đi học. Lục Bình thậm chí sẽ tự trách vì nhớ lầm một ký hiệu, một chữ hoặc là một câu. Lúc đi học nhớ nhầm một câu thơ, nhiều lắm cũng chỉ bị trừ một điểm. Nhưng hiện tại mà nhớ lầm thì thứ anh phải đối mặt rất có thể là một viên đạn.

Sau khi ghi nhớ toàn bộ tin tức quan trọng, Lục Bình sẽ tiếp tục hóa giải, phân tích, tìm ra điểm có giá trị trong tin tức…Sau bước này, anh bắt đầu lập ra kế hoạch, sau đó sẽ bắt đầu điên cuồng viết lượng lớn văn án.

Anh sẽ ở một mình trong căn nhà thuê chung chật chội, đắm chìm bên trong màn biểu diễn như một kẻ điên, đọc lời thoại, điều chỉnh vẻ mặt và động tác.

⚝ ✽ ⚝

Thành công không bao giờ là ngẫu nhiên cả!

Trên chiếc Rolls Royce màu đen, Triệu Chính Khiếu nghe thấy giọng nói trong điện thoại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chỉ hừ một tiếng, giọng nói mang theo chút tức giận:

"Hỗn trướng!"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mí mắt Lục Bình khẽ run, anh chú ý tới câu trả lời của Triệu Chính Khiếu. Anh có thể đối lại Triệu Bỉnh Lương, đương nhiên cũng có thể đối lại anh ta.

Một lời hai nghĩa.

"Tào Tĩnh Nhàn năm năm trước vừa tốt nghiệp đại học đã đi theo ngài. Ngài một tay bồi dưỡng cô ấy thành dáng vẻ mà mình yêu thích. Nhưng mà năm năm trước, lúc Tào Tĩnh Nhàn mới vừa nhậm chức, phu nhân của ngài đã tìm được cô ấy."

Lục Bình cặn kẽ nói ra chuyện thư ký Tào Tĩnh Nhàn của Triệu Chính Khiếu đã bị khống chế như thế nào.

Triệu Chính Khiếu chỉ nghe đại khái đã xác nhận được độ chuẩn xác của tin tức.

Vợ của ông họ Cao, là dòng thứ của gia tộc ở trên đỉnh Kim Tự Tháp Trung Hải. Mấy năm trước, ông bộc lộ tài năng trong giới tài chính, vô cùng kiêu ngạo và có tham vọng, sau đó được người nhà họ Cao xem trọng.

"Triệu tiên sinh."

"Ngài có nhớ, đội trưởng đội an ninh Tào Cường của mình đã xuất hiện như thế nào không?"

"Còn nhớ tài xế Phạm Thành Quân đã trở thành tài xế của ngài như thế nào không?"

Trên sàn nhà.

Trong bồn tắm.

Lục Bình lắc lắc ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm, chú ý thêm chút ý cười vào trong giọng nói, sau đó tiếp tục nói.

Bên trong tình báo, thông tin về hai người vệ sĩ và tài xế của Triệu Chính Khiếu là bình thường, nhưng Lục Bình vẫn khơi gợi sự hoài nghi của đối phương về hai người kia. Anh nói rõ ràng ra rất nhiều chi tiết mà ngay cả Triệu Chính Khiếu đều đã quên.

Những hình ảnh và thủ tục vốn rất bình thường lại như được phủ thêm một tầng nghi ngờ qua lời nói của Lục Bình.

Triệu Chính Khiếu vẫn bình tĩnh, chỉ híp đôi mắt lại.

Chiếc xe tiến vào đường hầm, ánh đèn trở nên mờ mịt, Triệu Chính Khiếu đáp lại một câu. Ông ta lặng yên không tiếng động đánh giá ba người ở trong xe. Dựa theo lời nói của đối phương, trên chiếc xe này, ngoại trừ chính bản thân mình ra thì toàn bộ đều không đáng tín nhiệm.

"Đại họa sắp đến rồi mà ngài vẫn còn chưa nhận ra sao?"

Lục Bình trầm giọng nói.

Vừa dứt lời, vẻ mặt của anh chợt ngừng lại, nụ cười trên mặt rực rỡ. Chỉ cảm thấy bản thân mình giống như một thầy coi tướng số, sau khi nói ra một tràng dài, cuối cùng thêm vào một câu ‘đại họa sắp đến’.

Lục Bình đăm chiêu, thủ đoạn có thể truyền bá đều thuộc lĩnh vực tâm lý học cả.

"Triệu tiên sinh, tôi sẽ đợi ngài tại căn hộ an toàn. Ồ, đúng rồi… vệ sĩ họ Ngô kia của ngài đúng là một người đáng tin cậy." Anh không chờ đối phương đáp lời đã tiếp tục nói.

"Tôi đã nói rồi không phải sao! Không được lăn lộn chung một chỗ với đám bạn không ra gì kia! Chờ đến lúc nào đó Triệu gia bị bán đi, bản thân còn phải đếm tiền cho bọn họ!" Trong ống nghe, tiếng quát mắng của Triệu Chính Khiếu truyền đến.

Lục Bình nghe vậy thì cười cúp điện thoại.

"Thành Quân, quay đầu xe."

"Trở về nhà!"

Triệu Chính Khiếu nhìn về phía kính chiếu hậu, trầm giọng nói.

"Triệu đổng, bên phía tập đoàn Long Hồ…" Thư ký Tào Tĩnh Nhàn nghe vậy thì chần chờ nói.

"Lùi lại cho tôi, nói là thực sự bận quá không có thời gian. Quên đi, để tôi tự mình gọi điện thoại giải thích cho Trần đổng."

Triệu Chính Khiếu vốn là phân phó, nhưng sau đó lại trầm giọng nói.

"Uống coca có vẻ như ngon hơn nhiều."

Lục Bình uống sạch ly rượu vang trong tay.

Anh lắc lắc ly rượu.

Lúc vừa uống thì không có cảm giác quá lớn, mà bây giờ Lục Bình mới cảm nhận được dư vị phía sau. Thân thể của anh hơi nóng lên, có thể rõ ràng phát hiện sự hưng phấn của tâm trạng đã hoàn toàn vượt qua sự khẩn trương.

Trạng thái ngà ngà say, đúng thật là thích hợp.

Lục Bình đứng lên, thô bạo lau đi giọt nước, khoác áo choàng tắm lên. Anh đi chân trần tới trước lan can, nhìn xuống cảnh đêm xinh đẹp trước mắt… Gạch sứ dưới chân bốc lên hơi nóng, khiến cho cả người đều ấm áp, gió lạnh ngoài ban công không mang đến cảm giác gió đông lạnh lẽo, ngược lại còn vô cùng thoải mái.

Anh đi vào bên trong, thoải mái nằm ở trước ghế sô pha, đưa tay bấm vào màn hình.

Anh đang đợi Triệu Chính Khiếu.