Chương 136 - Vô Đề
70 phút sau.
Triệu Chính Khiếu mặc một chiếc áo khoác màu đen, đội mũ lưỡi trai, tự mình lái một chiếc xe Audi chừng năm trăm ngàn tệ, khiêm tốn lái vào trong hầm để xe.
Ông ngồi ở ghế lái, cầm điện thoại di động, gọi đến một dãy số.
Đối phương chỉ nói là trở lại chỗ ở, còn chưa nói cụ thể là ở chỗ nào.
"Hửm?"Triệu Chính Khiếu kinh dị.
Ông ấn vành mũ xuống, đẩy cửa xe ra, hướng về phía thang máy.
Lúc trước khi lựa chọn căn hộ này, ông đã đặc biệt xác định một số chuyện. Đó chính là sử dụng hệ thống kỹ thuật số thông minh, dựa vào mã thông hành liền có thể tiến vào, không cần bất cứ thủ tục nhận dạng khuôn mặt hay là chìa khóa nào.
Trong thang máy, tầng 35.
Triệu Chính Khiếu đang suy nghĩ. Ông không có cân nhắc đến những chuyện khác, chỉ là đang nghĩ tới nguyên nhân khiến cho căn nhà an toàn này bị bại lộ.
"Do quản lý sao?"
"Không, không phải là anh ta, anh ta không biết rõ thân phận của mình."
"Lần thứ nhất tới đây hình như là do ngoài ý muốn."
Triệu Chính Khiếu còn đang suy nghĩ, thang máy đã đến, ông rảo bước đi ra ngoài. Đứng trước cửa nhà số 3502, nhập mật mã và đẩy cửa ra, trong khe cửa truyền đến ánh đèn ấm áp và tiếng nhạc du dương, khiến cho ông bỗng dưng sững sờ, sau đó con ngươi co rút lại.
"Triệu tiên sinh."
"Lần đầu gặp mặt, rất vui được làm quen với ngài."
Bên trong nhà.
Tiếng bước chân vang lên.
Triệu Chính Khiếu nhìn lại theo tiếng, trông thấy một thanh niên mặc áo choàng tắm màu trắng, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt đứng ở nơi xa.
"Tại hạ họ Lục, bạn bè trong vòng đều gọi tôi một tiếng Lục tiên sinh." Giọng điệu Lục Bình ung dung, hòa nhã.
Anh quan sát người đàn ông trung niên trước mặt, tốc độ tim đập đang dần tăng lên. Triệu Chính Khiếu trong màn ảnh, trong mắt người bình thường đều nổi danh là ôn nhuận như ngọc. Hiện tại nhìn ở cự ly gần, có thể cảm nhận trực tiếp được sự uy nghiêm trong đó, cùng khí phách chấn nhiếp người khác của người thường xuyên điều động hàng tỷ tiền vốn trong tay.
"Lục tiên sinh."
Triệu Chính Khiếu đóng cửa lại, đối diện với ánh mắt của Lục Bình, tăng thêm chút ngữ khí rồi trầm giọng nói.
Trong lòng Lục Bình khẽ giật mình, nhưng rất nhanh lại cười gật đầu.
Anh cố gắng để cho mình thoải mái nghiêng đầu qua, nói: “Căn nhà an toàn này của ngài đúng là rất không tồi."
Anh ngáp một cái, đi vào trong phòng:
"Triệu tiên sinh, nhắc tới thì chúng ta đúng là có duyên phận, rạng sáng hôm nay, tôi mới gặp qua quý công tử. Ồ, nhưng mà cách cửa sổ xe, tôi nhìn thấy quý công tử, quý công tử lại không nhìn thấy tôi."
Trên mặt Lục Bình lộ ra một tia đáng tiếc.
Triệu Chính Khiếu không sợ hãi, ông vẫn như bình thường bước vào phòng giữ quần áo, thay đôi giày, lại treo mũ lưỡi trai lên, cởi bỏ áo khoác.
Trở lại phòng khách nghe thấy vậy, Triệu Chính Khiếu như nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên.
"Thì ra là Lục tiên sinh." Triệu Chính Khiếu nhìn chăm chú Lục Bình, hơi dừng lại, sau đó nói ra.
Nói xong, ông ta đi vào trong nhà, ánh mắt liếc nhìn TV đang mở, bồn tắm đang bốc hơi nóng ở trước ban công.
Mí mắt Triệu Chính Khiếu khẽ giật, mỗi lần tới căn nhà an toàn này, ông hầu như đều chỉ ngồi một hồi sau đó rời đi. Ông gần như chưa từng đụng vào các thiết bị trong nhà.
"Ngồi đi!"
Lục Bình ngồi ở trên ghế sô pha, hai tay giang sang hai bên.
Anh nhìn về phía người đàn ông uy nghiêm đứng cách đó không xa, trong lòng dần dần sinh ra một loại cảm thụ khác biệt. Có thể là vì đã trải qua trận bức cung của Tống Tử Văn trong văn phòng của Lý Ngọc Trân, còn có nói chuyện cùng Lý lão gia tử, hiện tại giới hạn chịu đựng của tâm lý Lục Bình đã được đề cao. Anh bắt đầu tiến thêm một bước phóng đại dục vọng biểu diễn của mình.
Cũng giống như lúc trò chuyện với lão gia tử trước đó.
Anh phần lớn là nhờ Đinh Thanh, tạo áp lực cho Tiết Hoa Thanh; mượn nhờ Lý Ngọc Trân để gọi điện thoại cho Tạ Yến Thanh.
Chỉ có lần này.
Lục Bình thay đổi kế hoạch trước đây, thể hiện ra thái độ bức người tuyệt đối.
⚝ ✽ ⚝
"Chỗ của tôi có cất mấy chai rượu, lấy ra cùng Lục tiên sinh…"
Triệu Chính Khiếu chú ý tới dáng vẻ giống như chủ nhà của Lục Bình, ông không có chút cảm xúc gì.
Ông hiểu rõ, đây chỉ là một loại thủ đoạn để đối phương nắm giữ quyền chủ đạo mà thôi. Triệu Chính Khiếu cố gắng lấy lại dáng vẻ của nhân vật chính, đi về phía phòng trữ rượu, khom người đẩy cửa tủ ra.
"Ý anh là chai Heidsieck 1907 kia? Ồ… Xin lỗi! Lúc đi tắm, tôi đã mở ra uống rồi."
Lục Bình nằm ở trước ghế sô pha. Trên gương mặt anh nở nụ cười, có lẽ là do dư âm của rượu vang còn chưa qua đi, thân thể của anh phát nhiệt, tay và chân mềm nhũn.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, khóe miệng Lục Bình khẽ giương lên, giọng nói mang theo nụ cười.
Trong phòng trữ rượu, động tác Triệu Chính Khiếu dừng lại. Ông đã cái giai đoạn thể hiện vui giận từ lâu, chút lời này không thể dao động tâm tình của ông được. Nhưng độ sâu phía sau lời nói lại khiến cho Triệu Chính Khiếu trở nên kiêng kỵ.
Ông đứng lên, đứng ở trước một cái tủ khác.
Kéo cửa tủ ra.
Phía sau cửa còn có một gian ẩn, Triệu Chính Khiếu lấy hộp gỗ lim ra, trong hộp là trà phổ nhị trị giá 18 triệu được ông mua về từ Hội triển lãm trà tại Dương Thành năm 2017.
Hộp nằm trong một góc.
Triệu Chính Khiếu xác định được nó đã bị người ta đụng vào, sau đó bưng hộp gỗ lên.
"Lục tiên sinh uống rượu rồi, vậy tôi sẽ pha chút trà cho ngài, dưỡng dạ dày một chút." Triệu Chính Khiếu trầm giọng nói.
"Bỉnh Lương rạng sáng hôm nay mạo phạm tiên sinh, lúc xế chiều sau khi nó nói lại với tôi, tôi đã giáo dục lại nó rồi."
Triệu Chính Khiếu vừa nói vừa bắt đầu pha trà, động tác vô cùng trầm ổn bình tĩnh.