Chương 137 - Đánh Cờ Tâm Lý, Cờ Sai Một Nước!
Cũng không phải là mạo phạm. Tôi lại cảm thấy cậu ấy xuất hiện rất đúng lúc, đúng lúc chặn được rất nhiều phiền phức." Lục Bình cười nói.
Anh bị thu hút bởi động tác của Triệu Chính Khiếu, bĩnh tĩnh nhìn lại. Chỉ trong chốc lát sau đó, nụ cười trên mặt Lục Bình dừng lại, anh mắt mang theo ý dò xét. Anh ý thức được, từ lúc bắt đầu, Triệu Chính Khiếu đã không tiến vào bầu không khí do anh tạo ra, mà là đang cố gắng giành lại quyền chủ động vào tay, cũng hiển nhiên đã làm được một phần.
"Tối hôm qua, tôi và mấy người bạn đã thức rất khuya."
"Chúng tôi cùng nhau quan sát con độc giác thú mới quật khởi."
Triệu Chính Khiếu vừa rót trà vừa nói.
Ông cũng không giống như là để ý tới cái gọi là đại họa lâm đầu, coi Xuyên Hòa tiêu điểm của đêm qua là đề tài câu chuyện.
"Lớn tuổi rồi, lúc chứng kiến đến 3 tỷ đã không chịu đựng được cơn buồn ngủ. Ai biết được, phía sau lại xảy ra trận đại chiến lớn như vậy!"
"Lục tiên sinh rất giỏi, lại có thể bố trí được cả Tống Tử Văn Tống gia." Triệu Chính Khiếu đưa chén trà cho Lục Bình, lộ ra nụ cười.
Giọng điệu ông ta rất ôn hòa.
Nhưng mỗi câu mỗi chữ, mỗi một ánh mắt chi tiết đều dường như mang theo cảm giác vô cùng ngột ngạt. Người ta vẫn luôn cho rằng, trong lúc thể hiện một nội dung nào đó thì ngôn từ chỉ chiếm một phần nhỏ không đáng kể nhất, vẻ mặt, tư thế, giọng điệu… mới là thứ có thể thể hiện một cách trực quan hơn.
Tim Lục Bình đập rộn lên, anh muốn hít thở sâu để khắc chế tâm trạng khẩn trương.
Nhưng lúc này, đối mặt với Triệu Chính Khiếu ở cự ly gần đã sinh ra nhược điểm. Anh không dám làm ra chút hành động dư thừa nào, cho dù là ở trong văn phòng của Lý Ngọc Trân, anh có thể dùng ngón chân nghiền qua đế giày để phát tiết. Nhưng mà bây giờ, anh chỉ cần có chút khác thường thôi thì sẽ lập tức bị phát hiện.
⚝ ✽ ⚝
"Hô!"
Lục Bình phát hiện ra một nhược điểm của mình, hoặc có thể nói là nhược điểm của người bình thường.
Anh không kiên nhẫn!
Đặc biệt là, khi cục diện thuận gió bị phá vỡ, khi áp lực cực lớn bao phủ xung quanh người.
Giá trị con người Triệu Chính Khiếu lên tới hàng chục tỷ, điều hành quỹ đầu tư hơn trăm tỷ, sao có thể dễ dàng bị Lục Bình khống chế được?
"Triệu tiên sinh quá khen rồi."
"Tôi cũng không có bản lĩnh kia. Lý lão gia tử đã ra tay bình ổn mọi chuyện." Lục Bình nhún vai một cái.
Anh chỉ lên trời, trong giọng nói lộ ra chút thán phục.
Lục Bình là người nhanh trí, chân tướng trong phòng làm việc đêm đó khó bề phân biệt, cái gì cũng có thể nói được. Triệu Chính Khiếu nói ra lời này chưa chắc đã không có ý dò xét.
Lựa chọn kéo Lý lão gia tử ra ngoài, cho dù anh có biểu hiện yếu thế thì cũng sẽ được uy lực còn lại của Lý lão gia tử che phủ.
Đúng như dự đoán.
Khoảnh khắc Lục Bình chỉ lên không trung và nói đến lão gia tử, Triệu Chính Khiếu quả nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt lóe lên sự tôn kính.
"Thì ra là như vậy." Triệu Chính Khiếu cảm khái.
Phía trên bầu trời này được phân chia tầng cấp rất rõ ràng. Mặc dù ông ta có trong tay chục tỷ, một tay gây dựng nên hào môn Triệu gia, nhưng đối với nhân vật lớn như vậy mà nói thì vẫn có thể bị một bàn tay đập chết.
"Lục tiên sinh."
Triệu Chính Khiếu không còn tiếp tục đề tài lúc nãy nữa, hai người đánh cờ đến nước này rồi, đều tính lui về sau một bước. Ông ta lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, gọi một tiếng.
"Trong điện thoại tiên sinh có nói là đại họa lâm đầu, tôi không hiểu cho lắm." Triệu Chính Khiếu trầm giọng nói.
Đối diện với ánh mắt kia, Lục Bình khoác áo choàng tắm màu trắng không khỏi chảy mồ hôi lạnh phía sau lưng. Anh thở phào một cái, biết rõ mình xem như đã chống đỡ được áp lực.
Ván cờ này, anh thất bại lại không có thua. Thua ở chỗ ngay từ đầu anh đã dựa vào tin tức để tạo áp lực lớn nhất cho Triệu Chính Khiếu, mà bây giờ, song phương lại đánh ngang tay.
Làm người thì nên có mức độ.
Lục Bình tự trấn an mình ở trong lòng.
"Triệu tiên sinh."
"Ngài chắc là cũng hiểu, đi được đến vị trí như này, điều kiêng kỵ nhất chính là đung đưa trái phải."
Lục Bình nâng chén trà lên, nhấp một miếng.
Từ Lý Ngọc Trân, đến Đinh Thanh, Tiết Hoa Thanh, lại tới cuộc nói chuyện với Lý lão gia tử. Hôm nay lòng Lục Bình đã đủ mạnh mẽ, dù có chút hoảng loạn nhưng cũng không khiến anh mất đi sự khống chế, giọng điệu bình tĩnh mang theo chút chỉ điểm.
Nghe thấy vậy, lông mày Triệu Chính Khiếu hơi nhíu lại.
Chỉ một câu nói này đã khiến Triệu Chính Khiếu trở nên nghiêm túc, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
"Mấy năm trước, ngài được Cao gia Trung Hải xem trọng, đặt cược. Mà từ đó về sau, ngài bắt đầu kiếm tiền cho Cao gia, muốn thoát khỏi sự khống chế của bọn họ cũng là chuyện rất bình thường."
"Dù sao, ngay cả người bên gối của ngài đều đến từ Cao gia. Ngài không chịu nổi!"
Lục Bình tiếp tục nói.
Giọng nói anh vang dội, Triệu Chính Khiếu lại không có biểu hiện gì. Trong ngày thường, ông chưa từng lộ ra chút bất mãn gì đối với vợ mình hay là Cao gia cả.
"Tôi đến để giúp đỡ ngài…"
Lục Bình không tiếp tục nói, chỉ là đột nhiên nâng cao giọng, nhìn chăm chú Triệu Chính Khiếu sau đó trầm giọng nói.