← Quay lại trang sách

Chương 138 - Lục Bình Làm Ăn Chính Là Làm Ăn!

Sau khi Lục Bình vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng như đông lại.

Triệu Chính Khiếu nhìn chăm chú Lục Bình với gương mặt uy nghiêm, cứ nhìn chằm chằm như vậy một hồi. Một lát sau, trên gương mặt căng thẳng của ông lộ ra một nụ cười, phá vỡ bầu không khí trì trệ:

"Lục tiên sinh nói đùa."

"Cao gia có ơn với tôi, tình cảm mấy chục năm qua của tôi và Lương Hoa cũng chưa từng thay đổi."

Trong lòng Lục Bình thở ra một hơi, anh không hiểu Triệu Chính Khiếu đang có ý gì. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trên mặt anh chỉ có thể lộ ra một nụ cười với ý vị sâu xa, cũng không nói chuyện.

Ngồi không sẽ lộ ra càng nhiều sơ hở hơn.

Anh nhìn về phía chén trà, sau đó nghiêng người rót trà. Anh khống chế tốc độ, nhìn thấy từng gợn sóng đung đưa trong chén trà.

Lòng dạ của Triệu Chính Khiếu rất sâu, sao có thể tỏ thái độ như vậy được.

"Triệu tiên sinh."

Lục Bình dường như đã hiểu ra. Anh không còn trì hoãn nữa, rót đầy chén trà, nếu lại tiếp tục thì anh sẽ phải uống thêm một chén nữa. Nghĩ tới đây, anh cong ngón tay gõ gõ mặt bàn, cũng không về phía Triệu Chính Khiếu, chỉ trầm giọng nói:

"Trong tay của tôi có một phần tin tức, tôi nghĩ chắc là anh sẽ cần.”

Triệu Chính Khiếu thấy đã tiến vào vấn đề chính, lập tức ngồi ngay ngắn thân thể.

"100 triệu." Lục Bình nói.

"Ồ! Người trong giới đều nói tôi kiếm tiền nhanh hơn in tiền, tôi lại thấy Lục tiên sinh mới xứng với danh hiệu này."

Triệu Chính Khiếu uống một hớp trà, không có từ chối cũng không có đồng ý, hiển nhiên là muốn áng chừng phân lượng.

"Nào có thể kiếm lời bằng Triệu tiên sinh, đều là tiền vất vả mới kiếm được. Nuôi tai mắt, thu xếp nguy hiểm, đều là mua bán lỗ vốn." Lục Bình khoát tay nói.

"Anh muốn nhảy ra khỏi bàn cờ, làm người chơi cờ, xây dựng một hệ thống với bản thân là linh hồn tư bản là một lựa chọn chính xác. Nhưng mà, tập đoàn Hoa Minh và tập đoàn Trí Hưng liên hệ với anh tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt."

"Mục tiêu của bọn họ là Cao gia sau lưng anh."

Trên gương mặt Lục Bình lại treo lên một nụ cười, giọng điệu ôn hòa, bình tĩnh nhớ lại lời thoại.

Thành thật mà nói, vì để đọc được đoạn nội dung này, Lục Bình đã tốn không ít công sức.

Anh chỉ là một nhân viên công ty bình thường, anh không thể hiểu hết cái gì mà cổ phần Hoa Minh, ngành mỏ Trí Hưng ở bên trong tình báo. Thậm chí còn cảm thấy khó đọc. Mỗi một từ mấu chốt, đều cần phải dùng phần mềm tra trước một lần, sau khi hiểu rõ ý nghĩa chính xác mới dám tiếp tục.

Nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh, ánh mắt Triệu Chính Khiếu lập tức ngưng lại.

Khi nghe đến mấy từ như cổ phần Hoa Minh thì con quái vật trong giới tài chính- người nắm trong tay khối tài sản lên tới chục tỷ gần như muốn đứng dậy.

Chỉ hai tập đoàn này thôi đã động vào mạch máu của ông ta.

"Cao gia?"

Sau khi Lục Bình nói xong câu cuối cùng, Triệu Chính Khiếu mở to hai mắt, bật thốt lên. Tâm trạng của ông chỉ mất khống chế trong chớp mắt, ngay sau đó lập tức thu liễm tất cả cảm xúc của mình.

Lúc nhìn về phía vị Lục tiên sinh trước mặt lần nữa, trong mắt ông lộ ra vẻ bất an và khẩn trương, nào còn có vẻ ung dung như lúc nãy nữa.

Lục Bình cười, không nói thêm gì nữa.

Trên đỉnh đầu của đông đảo chúng sinh, tầng cao nhất của chuỗi thức ăn chính là tiền tài và quyền lực của Kim Tự Tháp. Cấp thấp nhất của chuỗi thức ăn tiền- quyền nơi Kim Tự Tháp chính là Tiết Hoa Thanh, là người vừa trở thành người phát ngôn của tập đoàn vận tải Trung Hải- Đinh Thanh, là Lý Ngọc Trân đã từ bỏ thân phận Lý gia!

Đi lên nữa chính là những đại lão cấp trần nhà mà người bình thường có thể nhìn thấy thông qua tin tức, ví dụ như Triệu Chính Khiếu, tài sản hàng chục tỷ. Nhưng ở trong chuỗi thức ăn này thì ông cũng vẫn chỉ là một quân cờ mà thôi.

Sau khi bắt được bầu không khí, trái tim trong lồng ngực Lục Bình đang đập kịch liệt.

Đây là một bước tiến lớn trên con đường thương nhân tình báo sau khi anh thoát khỏi Lý Ngọc Trân.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh."

Triệu Chính Khiếu giống như người bị đánh cắp cung điện, ông phá vỡ bầu không khí, trầm giọng gọi một tiếng.

"Chuyển tiền vào trong tài khoản ngân hàng không tên của một ngân hàng Thụy Sĩ."

"Ngay bây giờ, tôi cho anh nửa tiếng. Đúng rồi, nhân đây cũng tặng anh thêm một tin tức. Cố vấn Tiêu Bác mà anh nuôi ở nước ngoài cũng không đáng tin, không được thông qua tay anh ta, thông qua Hoàng Tuấn Phu đi."

Lục Bình giơ tay lên, nói.

Tài khoản của anh đã không thể động vào nữa, thậm chí tiếp sau đây anh còn phải nghĩ biện pháp để chuyển tiền ra ngoài, bổ sung sơ suất. Đương nhiên, sai lầm đã từng trong quá khứ không thể xem như sai lầm, nhìn từ góc độ của người bình thường mà nói thì anh đã không thể làm được nhiều hơn.

"Tôi biết rồi."

Triệu Chính Khiếu nghe thấy hai cái tên này, lông tơ trên cánh tay không khỏi dựng lên. Bắt đầu từ lúc nhận điện thoại ở trong xe, những hình ảnh đã qua không ngừng hiện ra trước mắt ông, thang máy, nhà an toàn, rượu vang… Triệu Chính Khiếu chỉ cảm thấy, mình cuộc sống của mình giống như đang bị theo dõi ở khắp mọi nơi. Đây đúng là một chuyện cực kỳ khủng bố!

Ông hít một hơi thật sâu, trầm giọng đáp lại.