Chương 139 - Rốt Cuộc Là Có Thân Phận Gì…
Nói xong, ông đứng lên, đi về phía ban công bên cạnh. Ông không gọi cho cố vấn tài chính Tiêu Bác mà mình tín nhiệm nhất ở nước ngoài, mà là để Hoàng Tuấn Phu kiểm soát số tiền lưu động này.
Mặc dù Triệu Chính Khiếu có tài sản lên tới chục tỷ và kiểm soát hàng trăm tỷ tiền vốn trong tay, nhưng muốn để ông rút ra 100 triệu trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Ban đầu, khi Lý Ngọc Trân nghe thấy yêu cầu là 100 triệu, cô đã phải nhờ bạn bè trong vòng- những người cũng có xuất thân từ đỉnh tháp như cô gom góp.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình dựa vào ghế sô pha, anh nhìn chăm chú về phương xa, nơi đường chân trời của thành phố rực rỡ là một phú hào chục tỷ đang nói chuyện điện thoại. Anh tỉ mỉ ngửi, lắng nghe bầu không khí uyển chuyển trong phòng.
Đó là nỗi sợ hãi của Triệu Chính Khiếu!
Đó là nhịp tim đập mạnh của anh!
Đó là mùi vị của tài phú và quyền lực…
Làn da Lục Bình nóng lên, gương mặt của anh hồng nhuận, tay chân tê tê dại dại.
[ Phốc ——], anh cười khẽ một tiếng.
Chỉ mười lăm phút.
"Lục tiên sinh."
"Xong rồi."
Triệu Chính Khiếu đi trở về trước mặt Lục Bình, ông móc một tấm danh thiếp ra, viết xuống một chuỗi tin tức ở mặt sau rồi cung kính đưa tới.
"Ừm." Lục Bình đáp lời.
Anh nhận lấy tấm danh thiếp, liếc nhìn. Anh còn không biết rõ nên làm thế nào để thông qua chuỗi ký tự này mà lấy tiền từ nước ngoài về, chờ sau khi trở về lại xem xét sau vậy.
Anh bình tĩnh thu tấm danh thiếp vào.
"Triệu tiên sinh, ngành mỏ Trí Hưng ký kết hiệp nghị với anh chỉ là một cái bẫy…"
Giọng điệu Lục Bình không có chút cảm xúc gì, bình tĩnh, miêu tả lại con rắn độc phức tạp và biết ẩn núp ở trong tình báo một cách rõ ràng.
Triệu Chính Khiếu nín thở, chuyên chú lắng nghe.
Trên trán của ông toát ra mồ hôi, vì những bí mật kinh thiên trong lời nói kia, cũng vì giọng điệu biến nhẹ thành nặng của Lục Bình. Ông vĩnh viễn sẽ không biết được, vị Lục tiên sinh thần bí này trên thực tế lại hoàn toàn không hiểu mình đang nói gì, anh chỉ là đọc thuộc lòng và thuật lại mà thôi.
"Được rồi, chỉ nói những thứ này thôi." Lục Bình đọc xong, anh thở phào nhẹ nhõm một cái, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười mà nhìn về phía Triệu Chính Khiếu.
"Lục tiên sinh, Triệu mỗ thiếu ngài một nhân tình." Triệu Chính Khiếu ôm quyền, nghiêm túc nói.
Dựa vào những tin tức này, ông hoàn toàn có thể lật ngược được tình thế, hoặc là vứt cái nồi này cho Cao gia, ông có nhiều chỗ để có thể thao tác.
"Lục tiên sinh, nếu như ngài cảm thấy thích căn nhà an toàn này thì tôi sẽ tặng cho cho tiên sinh, xem như là một chút tâm ý của Triệu mỗ." Triệu Chính Khiếu quét mắt nhìn căn nhà một cái rồi nói.
Thuộc tính của căn nhà an toàn này đã bị phá hư, ông sẽ không đến đây nữa, cứ dứt khoát thuận nước đẩy thuyền coi như là một ân tình vậy.
"Làm ăn chính là làm ăn."
Lục Bình động lòng, nhưng cũng giống như suy nghĩ của Triệu Chính Khiếu, anh cũng không cần căn nhà đã bị bại lộ này. Hơn nữa, sau này khả năng còn có thể hợp tác cùng Triệu Chính Khiếu, dựa vào việc đổi mới tình báo, anh có thể dựa vào những tin tức kia để kết nối với Triệu Chính Khiếu, tiếp tục làm một người mối lái. Bằng cách xây dựng các mạng lưới quan hệ khác nhau ở cùng một chỗ, anh sẽ có rất nhiều cơ hội kiếm lời từ Triệu Chính Khiếu!
Anh khoác tay một cái, bình tĩnh nói.
Không lâu sau, Triệu Chính Khiếu cáo từ rời đi, ông vội vã rời khỏi căn nhà.
Nơi đây chỉ còn lại một mình Lục Bình.
Anh vẫn ngồi trầm ổn như cũ, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc. Anh xoay xoay chén trà, nhấp một hớp. Nhưng mà, sau khi uống không lâu, khóe miệng bắt đầu không nhịn mà giương lên…
Anh hít một hơi thật sâu, hé miệng cười!
Anh đột nhiên xoay người đứng lên, chân trần dẫm ở trên sàn nhà ấm áp, anh lắc lư thân thể, nhảy Vương Bát Quyền!
"Rốt cuộc là có thân phận gì…"
Trong hầm gara.
Lý Anh dừng xe ở trong góc, tắt máy sau đó thở ra một hơi, hai tay bắt lấy tay lái, ánh mắt có một chút xuất thần. Cô khó có thể kiềm chế được sự tưởng tượng, trong hoàn cảnh một thân một mình như hiện tại, lòng tò mò đang điên cuồng sinh trưởng giống như là cỏ dại. Cô cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, bản thân đang chạm vào cấm kỵ.
"Hô!"
Trong buồng xe.
Cô chợt há miệng thở dốc, dùng sức lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ đáng sợ kia ra khỏi bộ não. Cô cầm lấy cái túi kế bên người, đẩy cửa xe ra.
Lý Anh mới vừa đi ra được mấy bước, dường như nhớ ra cái gì đó, chợt dừng bước, gương mặt ánh lên vài tia đỏ ửng, đưa tay kéo kéo chân váy ôm hông màu xám phía dưới một chút. Chân giẫm lên giày cao gót, đứng ở bên cạnh cửa xe, cô nhìn về phía đồ lót bị vùi ở trong góc xuyên qua cửa sổ xe, mím môi một cái, sau đó mở cửa xe. Cô dự định xoay người lại phát hiện làn váy bay lên, lập tức ngồi dậy, nhấc chân ngồi vào trong xe, nhét đồ vào trong túi xách.