← Quay lại trang sách

Chương 140 - Lý Anh Mình Đang Ở Trong Mộng Sao! Đây Mới Là Cuộc Đời Của Mình!

Lúc đi ngang qua thùng rác, cô nhìn xung quanh giống như một tên trộm, sau đó nhanh chóng ném tất chân đã bị rách và đồ lót vào trong.

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, bước chân hướng về phía trước, đi vào trong thang máy.

Lúc đến tầng một thì có khoảng mấy người tràn vào, Lý Anh liền nghiêm mặt, di chuyển vào trong góc. Hai chân khép chặt, bàn tay cầm túi xách cũng siết chặt hơn một chút. Cửa thang máy mở ra, gió lạnh đêm đông lập tức ùa vào khiến cho cô rùng mình một cái theo bản năng, đôi chân trần lập tức nổi da gà.

Về đến nhà, Lý Anh dựa lưng vào cánh cửa, cảm giác như trút được gánh nặng.

Cô nằm ở trên ghế sô pha.

Cô nhìn chăm chú lên trần nhà, suy nghĩ không ngừng phập phồng… Dần dà, Lý Anh bị niềm vui sướng và hưng phấn khổng lồ cắn nuốt. Tất cả sợ hãi và bất an đều bị căn nhà 30 triệu cạnh bờ sông xua tan! Điều này đối với một người có xuất thân bình thường như cô còn mộng huyễn hơn cả nằm mơ!

Lý Anh ôm gối vào trong ngực, lăn qua lăn lại trước ghế sô pha, da thịt trắng nõn bị nhiễm một tầng hồng nhuận.

"Đúng rồi." Lý Anh nhớ ra cái gì đó.

Cô giẫm chân trần ở trên sàn nhà, đi vào trong phòng ngủ, lấy viên tránh thai ở trong ngăn kéo đầu giường ra. Lúc chuẩn bị uống, Lý Anh bỗng cắn cắn môi, ánh mắt lấp lóe.

"Nếu như có một đứa con, không biết liệu Lục tiên sinh có thể đối với mình tốt hơn hay không…" Cô vừa suy nghĩ vừa đấu tranh tinh thần.

Những tình tiết trong các bộ phim truyền hình mà cô từng xem hiện tại đang không ngừng hiện ra trong đầu. Rất lâu sau, Lý Anh hít một hơi thật sâu, ném viên thuốc vào trong miệng, uống một hớp nước lạnh.

Lý Anh không thể xác định được, có con liệu có thể trở thành xiềng xích trói buộc Lục tiên sinh hay không.

Nếu như hoàn toàn ngược lại thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Sau khi tắm xong, Lý Anh ngồi ở trước bàn trang điểm. Cô nhìn bản thân mình trong gương, mở đủ loại mỹ phẩm dưỡng da trước mặt ra, cẩn thận chăm sóc da. Cô là một người phụ nữ thông minh, vô cùng hiểu rõ địa vị của mình. Lần thứ nhất, Lục tiên sinh cho cô 500 ngàn tệ, cô ngoại trừ mua một chiếc A3 ra thì phần lớn đều dùng trong việc bảo dưỡng làm đẹp, mua rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da và các sản phẩm chăm sóc da!

Cô còn có dự định thuê một nữ huấn luyện viên yoga, tăng cường tính dẻo dai của thân thể.

Sau khi đắp mặt nạ dưỡng da, Lý Anh nằm ở trên giường.

Cô mở điện thoại di động lên xem lướt qua nhà có view nhìn ra sông như yêu cầu của Lục tiên sinh, dự định ngày mai sẽ xin nghỉ một ngày trước

⚝ ✽ ⚝

Hôm sau.

Thời tiết trong xanh.

Khi Lục Bình đi ra từ tàu điện ngầm chật chội đến tòa nhà Xuyên Hòa đồ sộ, Lý Anh cũng đã chọn xong quần áo cho mình, quần đen bó sát, đôi bốt cao đến bắp chân, áo len cao cổ màu trắng, cầm chiếc áo khoác màu be ở trong tay. Cô đứng ở trước gương, nhìn về phía người phụ nữ tri thức xinh đẹp ở trong gương, gạt đi những gợn sóng trong đầu, đôi môi đỏ khẽ giương lên.

"Đúng là không có tiền đồ."

Lý Anh dừng xe ở trước Tài Phú Hải Cảnh Hoa Viên, tại lúc muốn xuống xe, cô mới chú ý tới nhịp tim mình lại đập nhanh, thầm mắng mình một câu.

Ngày hôm qua cô đã xem qua các căn nhà ở trên mạng.

Căn nhà này cách sông Phổ khoảng 80m, giá trung bình cho mỗi mét vuông là 153.000, một căn nhà đại khái khoảng 20 - 30 triệu.

Lý Anh hít một hơi thật sâu, đeo kính râm lên, che giấu tâm tình khẩn trương của mình.

Cô đeo chiếc túi Chanel giới hạn theo mùa có giá tầm 40 ngàn tệ lên, đôi chân dài bước ra ngoài, hướng về phía sảnh mua bán xa hoa, xa xa, nhân viên công tác của Tài Phú Hải Cảnh Hoa Viên nhìn thấy Lý Anh liền kéo cửa kính ra.

"Tiểu thư, chào ngài, ngài muốn xem kiểu nhà như nào." Nhân viên tiêu thụ có dáng vẻ và vóc dáng không thua gì cô lập tức đi đến trước mặt.

Lý Anh nhìn cô một cái.

"Chủ yếu là có tầm nhìn tốt, tốt nhất là có thể thu toàn bộ cảnh sông vào trong mắt.” Lý Anh, trầm giọng nói.

Lúc cô nói ra những lời này thì trái tim lại lần nữa đập mạnh, khó mà tránh khỏi xuất hiện rất nhiều cảm giác ưu việt. Nhưng cô lập tức tỉnh táo lại, hiểu rõ mình và nhân viên tiêu thụ trước mặt đều là người giống nhau. Ưu thế duy nhất của cô chính là được Lục tiên sinh chọn trúng, mà nếu như ánh mắt của Lục tiên sinh dời đi chỗ khác thì cô sẽ lập tức bị đánh trở lại nguyên hình.

Không!

Không được! Đây mới là cuộc sống của mình!

"Tiểu thư, phẩm vị của ngài thật tốt, xin ngài đi theo tôi." Nữ nhân viên tiêu thụ trẻ tuổi đánh giá Lý Anh.

Cô hầu như đều thường xuyên tiếp đãi với những người giàu tuyến đầu của Trung Hải. Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Anh cô đã cảm nhận được cảm giác khẩn trương và hưng phấn đến từ trên người đối phương… Loại cảm giác kia… giống như là… trúng vé số trăm triệu!

Nhân viên tiêu thụ không thể hiện cảm xúc ở trên mặt, chỉ là nịnh nọt, làm ra tư thế mời.