← Quay lại trang sách

Chương 141 - Tất Cả Những Thứ Này Đều Là Thật!

Cùng lúc đó.

Văn hóa Ngô Minh.

Cách năm mới càng ngày càng gần, đám đồng nghiệp trong phòng làm việc cũng dần dần thả lỏng tâm tình căng thẳng.

Lục Bình ngáp một cái, anh đổi một tư thế thoải mái, tiếp tục xem kỹ năng diễn xuất, nghe nói là Lưu Minh Hoa đề cử. Nhìn một hồi, giống như là nhớ ra cái gì đó, anh ngước mắt lên nhìn thoáng qua các đồng nghiệp, sau đó thay đổi trang web. Sau khi hơi dừng lại một chút, anh lại chuyển 50 triệu tới tài khoản của Lý Anh.

[ Trong vòng 50 triệu này, tự quyết định. ]

"A Bình."

"Anh dự định đón năm mới như thế nào?" Cố Đại Thạch nghiêng đầu qua, hỏi.

Anh vừa dứt lời, Trương Oánh Oánh ở bên bàn làm việc bên cạnh, còn có đồng nghiệp mới Từ Mộng đều chú ý tới bên này.

"Còn chưa nghĩ ra."

Lục Bình chỉ là bình tĩnh lật sang trang khác, nhún vai: "Năm nay không trở về quê cũ, dự định ở lại Trung Hải nằm mấy ngày."

⚝ ✽ ⚝

Tài Phú Hải Cảnh Hoa Viên, bộ phận bán nhà.

Lý Anh trợn to hai mắt, gương mặt trắng nõn đỏ lên, chỉ cảm thấy chân đều có chút nhũn ra. Cô vươn tay, đếm dãy số thật dài khiến cho cô có chút choáng mắt kia. Đếm một hồi, giống như là đếm không được nữa, cô lại đếm lại từ đầu.

"5… 50 triệu?" Cô nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Nữ nhân viên tiêu thụ trẻ tuổi đứng ở bên cạnh, ánh mắt của cô chú ý tới màn hình của Lý Anh.

Cuối cùng, cô quyết định không mua nhà tại Tài Phú Hải Cảnh Hoa Viên nữa. Lý Anh lái xe, lái tới nơi bán nhà có view nhìn ra sông thứ hai.

Cô đang đắm chìm ở trong cú sốc do tiền tài mang tới.

Cô cảm thấy tất cả những gì mình trải qua đều không quá chân thật, giống như là một giống mộng rực rỡ và mông lung.

Cho đến khi…

Cô ký xong hợp đồng với một đầu óc trống rỗng, khoản tiền khổng lồ kia vị rút khỏi tài khoản…

Cô đứng ở trước căn nhà bốn phòng ngủ hai phòng khách, rông 280 m2, có giá 40.4 triệu. Sau khi toàn bộ nhân viên công tác rời khỏi, Lý Anh một thân một mình đứng ở trung tâm phòng khách. Cô cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, hai chân mềm nhũn, lảo đảo chống bàn uống trà sau đó trực tiếp ngồi ở trên sàn nhà.

"Hít!"

Lý Anh đưa tay, dùng sức véo đùi mình một cái, làn da trắng nõn lập tức chuyển sang màu xanh tím.

"Thật!"

"Tất cả những thứ này đều là thật!"

Lý Anh giống như là người mất hồn, khi thì vui sướng khi thì sợ hãi, thở dốc nặng nề.

Văn phòng.

Khác với Xuyên Hòa tầng trên đang có hoạt động khuyến mãi, tại đây ngoại trừ việc được trang trí chút ruy băng và dây lụa thì cũng không khác lúc trước là bao.

Công ty này giống hệt như chỉ là sản xuất và xuất khẩu trong ngành, không đặc biệt xuất sắc, nhưng đặc biệt thận trọng, hiếm khi hoặc có lẽ là chắc chắn sẽ không bị lỗi, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì chất lượng ở mức trên trung bình.

Đồng nghiệp trong công ty cũng thân thiện và ít lục đục với nhau.

"Như vậy sao." Cố Đại Thạch gật đầu, đáp một tiếng.

Anh nghe Lục Bình nói sẽ ở lại Trung Hải đón năm mới, trong lòng có chút không dễ chịu, không biết nên rõ nói như thế nào.

Trong góc văn phòng bỗng lâm vào một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi.

Bên cạnh.

Trương Oánh Oánh mím môi, cô là một cô gái nhạy cảm. Sau khi Lục Bình vừa dứt lời, cô đã cảm thấy tim đập thình thịch một tiếng, theo sát, ánh mắt đỏ bừng. Cô cúi đầu, siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế nước mắt muốn rơi xuống.

Khoảng thời gian trước, cô đã lén lút nghe ngóng tin tức về anh Bình ở chỗ Cố Đại Thạch, biết rõ người trong gia đình anh đều phải gặp chuyện ngoài ý muốn.

"Anh Bình!"

"Hả?"

Lục Bình đã sớm buông bỏ chuyện này. Trước đây khi trong giá sách chưa thể đổi mới tình báo, đến mỗi ngày lễ, một mình anh đều ở trong tòa đô thị lớn phồn hoa này, trong lòng luôn có chút buồn bã. Mà bây giờ, anh có có nhiều chuyện phải làm, đọc tình báo, nâng cao kỹ năng diễn xuất, học tập tri thức về tâm lý học.

Mấy người cô người chú trong nhà anh đều rất tốt, cho dù có về nhà ăn tết cũng không đến mức bị nói cho không ăn được miếng cơm tất niên nào.

Chỉ là, anh hiện tại không quá thích hợp để trở về nhà, cũng không muốn trở về nhà.

Nghe thấy tiếng gọi, Lục Bình áp điện thoại di động xuống, nghênh đón ánh mắt kia. Anh nhìn thấy vành mắt Trương Oánh Oánh đỏ ửng, chóp mũi cũng đỏ bừng. Anh hơi sững sờ trong chốc lát, trong lòng có chút xao động.

"Chuyện là… Chuyện là, dù sao mấy ngày đầu năm mới em ở nhà cũng không có chuyện gì làm. Em… em đến tìm anh đi chơi vậy?"

"Ô…"

Giọng nói Trương Oánh Oánh mang theo tiếng khóc nức nở.

Cô vừa mở miệng liền không nhịn được nước mắt. Giọt nước mắt trong suốt không ngừng lăn xuống, cô cúi đầu xuống khóc thút thít ngay trước mặt Lục Bình và Cố Đại Thạch.

Cố Đại Thạch ngẩng đầu nhìn về phía Lục Bình, bên trong ánh mắt là sự khích lệ, còn có chút hâm mộ.

"Được."

"Tôi sẽ chờ cô dẫn tôi đi dạo Trung Hải."

Lục Bình vừa đưa một tờ giấy qua vừa nói.

Bên cạnh bàn làm việc của Cố Đại Thạch, đồng nghiệp mới Từ Mộng chú ý tới ba người. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ tỉ mỉ tính toán mối quan hệ của bọn họ.