Chương 142 - Khi Lục Bình Đeo Kính Gọng Vàng!
Chạng vạng tối, 17 giờ 30 phút.
Tan làm.
Dưới ánh hoàng hôn, Lục Bình xách túi công văn, cùng Trương Oánh Oánh, Cố Đại Thạch rời khỏi tòa nhà. Anh dừng chân, trông về phía khinh khí cầu đang chậm rãi bay lên ở chân trời nơi xa, trên đó là mấy chữ [ Xuyên Hòa - Tình yêu ]
"Lưu lượng tối hôm qua lại lần nữa vượt qua 4 tỷ." Cố Đại Thạch nhìn lại theo ánh mắt của Lục Bình, cảm khái một câu.
"Trên các bản tin đều nói đối phương đã mở ra một loại hình kinh doanh mới, thành lập một vòng tuần hoàn từ trong nước ra nước ngoài." Trương Oánh Oánh thò đầu ra từ phía sau lưng Lục Bình, nhìn về phía khinh khí cầu nơi chân trời, cũng nói.
Bất kể là trong giới tài chính hay là phạm vi của người bình thường đều đạt thành một nhận thức chung, đó là Xuyên Hòa đã chân chính cất cánh. Mà trong mắt một số người khác, thì Xuyên Hòa lại đang làm ra một chiếc bánh ngọt mới.
"Đi thôi." Lục Bình trông về Xuyên Hòa dưới ánh đèn phía xa, từ chối cho ý kiến.
Bốn người cùng đi ăn cơm, sau đó ai về nhà nấy. Sau khi đưa Trương Oánh Oánh lên tàu điện ngầm, anh chú ý tới cô gái mãi cho đến khi đoàn tàu đi xa mà vẫn nhìn mình qua tấm cửa kính.
Chờ tàu biến mất, Lục Bình dần dần thu liễm nụ cười. Anh xách túi công văn, quay người rời khỏi trạm xe, trở lại con đường đi bộ đông đúc.
Lục Bình tiến vào một cửa hàng kính mắt.
Anh đứng ở trước gương, lần đầu tiên anh lấy cặp mắt kính gọng đen trước sống mũi xuống, sao đó đeo cặp kính gọng vàng tinh xảo lên. Lục Bình nhìn về phía bản thân mình trong gương, có lẽ là do khí chất thay đổi, trong ngày thường anh hay đeo mắt kính gọng đen, luôn cười ôn hòa; mà bây giờ, ánh mắt anh lại hờ hững, thu liễm tất cả cảm xúc. Thoạt nhìn anh như biến thành một người khác…
"Lấy cái này đi." Lục Bình nhìn về phía nhân viên cửa hàng ở bên cạnh, trầm giọng nói.
Nhân viên cửa hàng lập tức đáp một tiếng, sau đó đi đến quầy thu ngân. Cô ban nãy có lặng lẽ liếc nhìn vị tiên sinh ngồi ở khu nghỉ ngơi kia, không hiểu sao đáy lòng mình lại xuất hiện một chút kính sợ.
Lục Bình bỏ thêm tiền, nhưng chế tạo mắt kính vẫn cần chút thời gian, anh cũng không vội, chỉ lấy điện thoại di động ra rồi tiếp tục đọc sách.
Sau khi đọc được mấy trang, anh giống như là nhớ ra cái gì đó, mở khung tìm kiếm ra, nhập vào một dòng chữ: [ Làm sao để lấy tiền trong ngân hàng nước ngoài? ]
Kết quả tìm kiếm đập vào mi mắt.
"…" Lục Bình trầm mặc.
Nhìn qua, nếu như là một con số nhỏ thì dùng giấy tờ chứng nhận mở tài khoản để nhận tiền cũng không khó lắm. Nhưng với số tiền 100 triệu mà Triệu Chính Khiếu đưa, Lục Bình tìm kiếm nửa ngày trời cũng không tìm được biện pháp nào.
Nhân viên bình thường còn lâu mới có đủ khả năng và thủ đoạn để rút số tiền này về.
"Ngân hàng ngầm sao?" Lục Bình chú ý đến một dòng chữ.
"Bỏ đi.
Nếu như mình mà dùng chút tiền này, sợ rằng sẽ bị nhai nuốt sạch sẽ đến cả cặn cũng không còn."
Anh tìm kiếm thông tin về ngân hàng ngầm một chút sau đó yên lặng thoát ra.
Lục Bình nghĩ tới nghĩ lui, chuẩn bị ném cái tài khoản ở nước ngoài này cho Đinh Thanh, tiêu hết số tiền kia thông qua tay Đinh Thanh. Vấn đề duy nhất chính là làm như thế nào để tìm một lý do.
Anh tiếp tục đọc sách.
Vài chục phút sau đó, nhân viên cửa hàng đi đến bên cạnh Lục Bình, lên tiếng gọi: "Tiên sinh."
Cô đối diện với ánh mắt Lục Bình phía sau cặp kính gọng đen, trong lòng thở phào một cái, trên mặt vẫn là vẻ tươi cười: "Kính của ngài đã được rồi."
"Ừm, đã làm phiền cô rồi." Lục Bình đáp.
Anh đi ra khỏi cửa hàng, vừa mới đứng ở ven đường, một chiếc xe con màu đen đã dừng lại ở trước mặt. Anh mở cửa xe rồi ngồi vào trong xe.
"Lục tiên sinh đổi mắt kiếng?"
Vị trí tài xế, Đinh Thanh - người đã ngồi lên vị trí người phát ngôn của tập đoàn vận tải Trung Hải ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lục Bình thông qua kính chiếu hậu. Giọng nói anh có chút khàn khàn.
"Đinh Thanh."
"Vừa ngồi lên vị trí người phát ngôn mà vẫn có thời gian tới đón tôi sao?" Lục Bình đáp một tiếng.
Anh gần đây đọc sách, mắt kính và trang sức đều là ngụy trang. Có lẽ cặp kính mắt gọng vàng này sẽ có thể cứu anh một mạng trong tương lai. Lúc trước không nghĩ đến, bây giờ nghĩ đến rồi thì phải thay đổi. Anh quyết định sau khi tiến vào một thân phận mới thì sẽ tháo cặp mắt kính gọng đen kia xuống.
"Lục tiên sinh." Ở vị trí kế bên tài xế, Tiết Hoa Thanh cũng nhìn về phía kính chiếu hậu, cung kính gọi một tiếng.
"Ừm." Lục Bình gật đầu.
"Đón Lục tiên sinh thì tôi đây luôn có thời gian!" Trên mặt Đinh Thanh lộ ra nụ cười bất cần.
Xe lái tới trà quán gần đây, Lục Bình khép hờ đôi mắt, anh thỉnh thoảng sẽ lên tiếng, hỏi thăm một số chuyện. Lúc xe dừng ở trước đèn tín hiệu giao thông, Lục Bình bỗng mở mắt.
"Đinh Thanh." Anh trầm giọng nói.
"Lục tiên sinh, ngài nói."
Đầu ngón tay Đinh Thanh gõ gõ tay lái, lắc lắc đầu, trong miệng đang hát cái gì đó. Sau khi nghe thấy tiếng gọi, anh lập tức thu liễm nụ cười, hỏi.
"Nơi này có một khoản tiền."
"Tôi muốn anh thông qua con đường của anh, nhập về một nhóm súng ống."
Lục Bình móc tấm danh thiếp mà Triệu Chính Khiếu đưa cho mình ra, đè ở dưới đầu ngón tay, đưa tới trước mặt Đinh Thanh. Danh thiếp của Triệu Chính Khiếu có màu vàng đen, chất liệu mềm mại không tầm thường. Tiết Hoa Thanh chú ý tới chi tiết này, cảm xúc trong đôi mắt hơi thay đổi.
"Tiên sinh muốn bao nhiêu?" Vẻ mặt Đinh Thanh trở nên nghiêm túc.
Mí mắt Lục Bình khẽ giật, anh đang cảm thấy ý tưởng ban đầu của mình có chút không thích hợp.