← Quay lại trang sách

Chương 143 - Hương Đảo Nhìn Bắc Lâu, Trung Hải Thị Hồng Lâu!

Trong màn đêm.

Ở trước ngã tư, đèn tín hiệu đang đếm ngược.

Đầu ngón tay Đinh Thanh vuốt ve tấm danh thiếp trong tay. Anh liếc mắt một cái, là tên của Triệu Chính Khiếu và một dãy số. Anh đương nhiên biết Triệu Chính Khiếu là ai, chỉ là chưa từng tiếp xúc, phạm vi của hai người khác nhau, tầng lớp cũng không giống.

Dựa vào vị trí hiện tại của anh thì còn kém Triệu Chính Khiếu một cấp bậc.

Thế giới của tầng lớp quyền quý trên đỉnh Kim Tự Tháp có thể chia làm ba cấp. Trên đỉnh tháp là người thống trị, nếu đặt ở cổ đại thì chính là là Đế Hoàng, đại quý tộc; sau đó chính là tồn tại trực tiếp phục vụ cho người thống trị; lại lui về phía sau nữa, cũng chính là cấp quyền quý thứ ba, là bên gián tiếp phục vụ cho người thống trị.

Bên trong các tầng cấp hoặc là các lĩnh vực cũng có sự khác nhau một trời trời vực.

Đinh Thanh - người phát ngôn của tập đoàn vận tải Trung Hải, thuộc cấp thứ ba.

Lý Ngọc Trân, người sáng lập tập đoàn truyền thông Xuyên Hòa và mở ra hình thức bán hàng lưu lượng, thuộc cấp thứ ba. Tiết Hoa Thanh, người nắm giữ sự phát triển của khoa học kỹ thuật và kiểm soát thông tin, điều hướng dư luận, cũng thuộc cấp thứ ba.

⚝ ✽ ⚝

Trong buồng xe rất an tĩnh.

"Đến quán trà rồi lại nói."

Lục Bình suy nghĩ, nếu như có thể, anh chỉ cần mấy cái để nghiên cứu là đủ rồi, số tiền còn dư tốt nhất là nên để Đinh Thanh dùng thủ đoạn hợp lý chuyển giao lại cho mình. Nhưng chuyện này có chút giống giết gà dùng dao mổ trâu, không phù hợp với thân phận của anh bây giờ.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt trong kính chiếu hậu, trầm giọng nói.

"Ừm!" Đinh Thanh đáp.

Đúng lúc này, đèn xanh sáng lên, Đinh Thanh đánh tay lái khởi động xe. Quán trà tư nhân cách đây không xa, chỉ lái vài chục phút đã đến. Nơi đây là khu vực trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng lại có chỗ để xe rộng lớn và khép kín… Trước lối vào có một thanh chắn đường chắn ngay ở phía trước, sau khi chiếc xe màu đen rẽ vào, nhân viên an ninh lập tức thu hồi thanh chắn, chờ xe lái vào lại khôi phục tình trạng như lúc trước.

"Lục tiên sinh." Sau khi đậu xe xong, Tiết Hoa Thanh bước xuống xe trước, mở cửa cho Lục Bình.

"Hai ngày này bên phía Xuyên Hòa như thế nào rồi." Lục Bình hỏi một tiếng.

Tình báo đổi mới bên trong tủ sách của anh chỉ có thể đưa ra tổng kết sơ bộ mà không thể cập nhật những thông tin chi tiết tiếp theo.

Dựa vào thân phận thật sự của anh, dù như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể tiếp xúc với những tin tức ở mức độ sâu như vậy.

"Lý tiểu thư chia nhỏ bộ phận chức năng của Xuyên Hòa ra, giao cho tôi." Tiết Hoa Thanh đi ở bên cạnh Lục Bình, sau đó bỗng lùi lại nửa bước, trầm giọng nói.

Đinh Thanh đỗ xe xong, hai tay của anh cắm ở bên trong túi, bước nhanh đi theo.

"Xuyên Hòa và tập đoàn vận tải Trung Hải đã ký kết thỏa thuận hợp tác chiến lược sâu sắc. Nói tóm lại, bên phía tổng bộ rất hài lòng với hạng mục đầu tiên mà tôi thúc đẩy sau khi ngồi lên cái vị trí này." Đinh Thanh thu liễm nụ cười, đáp.

Anh dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Cho dù sau này Xuyên Hòa xảy ra vấn đề, nhưng mà tuyến đường kinh doanh tại Đông Nam Á, châu u và châu Mỹ vẫn là của Tào Môn."

Tống gia Tống Tử Văn là người cầm đầu Lĩnh Nam, nếu như phạm vi lực lượng Tào Môn nằm ở Dương Thành, đương nhiên sẽ không dám tiếp nhận chuyện làm ăn này. Nhưng mà đây là Trung Hải, Tào Môn cũng không sợ, hoặc có lẽ là, bọn họ đang cố ý dùng chuyện này để chứng tỏ lập trường của mình.

Đi đến trước thang máy.

Cửa thang máy đã được mở sẵn.

Vẻ mặt Lục Bình lãnh đạm, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn treo một nụ cười nhàn nhạt. Từ sau khi thay đổi kính mắt gọng vàng, khí chất cả người anh rõ ràng đã mạnh hơn rất nhiều. Anh không có nói chuyện, chỉ tỉ mỉ suy ngẫm nội dung trong lời nói của Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh.

"Xuyên Hòa, tập đoàn vận tải và Tiết Hoa Thanh hình như đang xem mình là trung tâm của mối quan hệ, thành lập một cỗ lực lượng."

Lục Bình không thể hiểu rõ phân lượng cụ thể trong lời nói của hai người, nhưng lại có thể rõ ràng một điểm này.

"Buôn bán tình báo chỉ là thủ đoạn cơ bản nhất. Kết nối những người không có mối quan hệ hay là lợi ích chung gì với nhau, để cho mỗi người đều thu được lợi ích mình cần, đây mới là chuyện cần thúc đẩy nhất."

"Lục tiên sinh."

Thang máy dừng lại tại tầng hai.

Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh thấy Lục Bình còn đứng tại chỗ, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, chờ đến lúc cửa thang máy đóng lại hai lần, Tiết Hoa Thanh mới cung kính gọi một tiếng.

"Đi thôi." Lục Bình trầm giọng nói.

Trong phòng trà được ánh đèn dịu dàng bao phủ, ấm trà đã được đun sôi và bốc hơi nóng.

Lục Bình cởi áo khoác, sau đó Tiết Hoa Thanh lập tức nhận lấy rồi treo ở trong phòng giữ quần áo.

Không lâu sau, ba người ngồi xuống ở trước bàn trà gần cửa sổ.